Chương 37: Đột Phá Thập Nhị Tầng Thiên Phẩm
Đúng như lời nói của hắn, hai viên này có hình dáng tròn xoe, màu sắc đủ thể loại tựa như là một ngân hà nhỏ nằm trọn trong đó vậy. Hắn cũng có chút không nỡ ăn cái thứ đẹp đẽ này.
Nhưng biết làm sao bây giờ, việc sống sót vẫn là quan trọng hơn tất thảy.
Rắc Rắc hai tiếng, viên yêu hạch ngũ phẩm và tinh thể tinh thần lập tức vỡ ra tan vào trong miệng hắn. Lập tức nguồn linh khí bùng nổ cuộn trào bên trong cơ thể hắn.
Một luồng năng lượng khổng lồ, cuồng bạo hơn cả cơn sóng thần, lập tức ập vào cơ thể hắn. Nó không chỉ là linh khí, mà còn là một cơn lốc xoáy tàn phá, xé rách từng kinh mạch. Toàn thân Y Thiên căng cứng, gân xanh nổi lên chằng chịt, biến khuôn mặt hắn thành một tấm bản đồ của sự đau đớn.
Máu đen sẫm rỉ ra từ khóe mắt, khóe miệng. Làn da hắn chuyển sang màu đỏ ửng như bị nung trong lò lửa, rồi bắt đầu nứt toác, lộ ra những mảng thịt cháy sém. Hắn gồng mình chống cự, cố gắng điều khiển luồng năng lượng điên cuồng, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô vọng.
Sức mạnh ấy không ngừng bành trướng, muốn nổ tung hắn ra thành trăm mảnh. Hắn cảm nhận được cơ thể mình đang sắp sửa tan rã, mọi tế bào đều gào thét trong đau đớn. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Y Thiên gằn giọng, dồn toàn bộ ý chí vào một đường kiếm pháp duy nhất.
"Lục Luật Kiếm Pháp! Kiếm Ý Ngưng! "
Hắn dồn toàn bộ linh lực còn sót lại, cố gắng tạo ra một lớp màng bảo vệ mỏng manh. Nó như một tấm lưới mỏng giữa biển cả đang gầm thét.
Hắn dùng kiếm ý để cố gắng điều chỉnh, nhưng chỉ một khắc lơ là, hắn đã nôn ra một ngụm máu lớn, cơ thể lảo đảo.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, Y Thiên vẫn đang cố gắng chống lại sự cuồng bạo của yêu hạch ngũ phẩm. Năng lượng tiếp tục tàn phá bên trong cơ thể, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, ý thức mờ dần.
Mắt hắn nhìn về phía trước, một luồng ánh sáng chói lòa đã không còn nữa, tất cả đều trở thành một màn đen.
Sau khi ý thức của Y Thiên tan biến, cơ thể hắn vẫn tiếp tục run rẩy dữ dội. Máu từ khắp nơi trên người chảy ra, hòa vào đất đá lạnh lẽo. Vết nứt trên da thịt ngày càng rộng, lộ ra cả xương cốt đã bị tổn thương nghiêm trọng. Sự sống của hắn lúc này mong manh như một ngọn nến trước gió.
Trong khoảnh khắc mà hắn tưởng như bản thân mình đã chết, bỗng dưng tinh thể tinh thần chiết ra nguồn linh hồn khí lại kích ứng với hai mắt của hắn, khiến nó tự động kích hoạt Âm Dương Nhãn mang ý thức hắn trở lại cơ thể, linh hồn và cơ thể hắn lại nhập lại làm một.
Hắn như bị điều khiển vậy, hai tay không ngừng tự di chuyển nghiêm nghị ngồi xếp bằng mà kết ấn. Sau khi kết ấn xong. Hắn đau đớn gầm thét lên một tiếng:
"Âm Dương Bát Quái! Ngưng! "
Từng thớ thịt quanh mắt hắn khẽ co giật, gân máu nổi lên đầy dữ tợn. Một luồng đau đớn dữ dội lan truyền từ hốc mắt, khiến hắn phải nghiến chặt răng. Tròng trắng, như bị một thứ mực đen vô hình tiêm vào, bắt đầu loang lổ. Nó không chuyển màu, mà là bị bóng tối nuốt chửng một cách chậm rãi.
Đôi mắt hắn biến thành một hố sâu thăm thẳm. Khi sự trắng trong hoàn toàn biến mất, đồng tử đen bỗng lóe lên một tia sáng xanh kỳ lạ. Tia sáng đó không chỉ dừng lại ở đó, mà nó bùng lên như một ngọn lửa lạnh, xuyên qua bóng đêm của hố sâu. Ngọn lửa đó cứ thế bành trướng, lấp đầy cả đồng tử.
Đôi Âm Dương Nhãn của hắn lại trong vô thức mà được tăng tiến lên, toàn thân hắn được bao bọc bởi ngọn lửa xanh phóng ra từ đồng tử mà không ngừng phục hồi. Làn da nứt toác bắt đầu khép lại, từng mạch máu bị vỡ vụn dần được nối liền, và những vết thương cháy sém được tái sinh.
Hai bên liên tục đấu đá với nhau, trận chiến giằng co hết sức.
Một bên không ngừng cuộn trào từ bên trong phá hủy ra ngoài, một bên dùng ngọn lửa thiêng manh sắc xanh mà hồi phục từ bên ngoài không cho cơ thể kinh mạch bị phát nổ tan tành.
Trong lúc thập tử nhất sinh, bỗng dưng hắn cảm thấy linh hải đang có điểm phải đột phá, hắn lúc này mới chủ động mở mắt ra, hai mắt đen tuyền mà có đồng tử đen trừng trừng nhìn về phía trước. Hắn hét to lên:
"Đã đến lúc rồi, cảm ứng thiên địa đến đây đã đủ nhiều, linh lực liên tục đột phá bề thành linh hải, muốn tràn ra khỏi cả đan điền mà tuôn trào ra ngoài. Vậy thì để ta giúp ngươi phá! "
Các ngón tay hắn bắt đầu di chuyển, nhanh như ảo ảnh. Chúng đan vào nhau, xoay tròn, rồi lại tách ra trong một nhịp điệu phức tạp, không ngừng biến đổi. Mỗi cử động đều vô cùng chuẩn xác, như một điệu vũ được sắp đặt từ hàng ngàn năm trước. Linh khí từ xung quanh bị hút vào, tạo thành những luồng sáng mờ ảo quấn quanh các ngón tay hắn.
Khi ấn quyết gần hoàn thành, các ngón tay đột ngột chững lại, siết chặt vào nhau. Hắn đặt bàn tay lên trước ngực, lòng bàn tay trống rỗng nhưng lại như đang chứa đựng cả một nguồn năng lượng khổng lồ. Không khí xung quanh hắn trở nên đặc quánh, nặng nề, như một tấm lưới vô hình bao phủ toàn bộ không gian.
Đôi mắt xanh biếc của hắn trở nên sắc lạnh. Ánh sáng từ ấn quyết hắn kết tỏa ra, soi sáng gương mặt hắn. Hắn thét lên, giọng hắn vang vọng cả không gian.
"Âm Dương Lưỡng Nghi, Linh Pháp Nghịch Luân, Đối Chuyển Càn Khôn, Phá! "
Từ trong cơ thể hắn phá ra tầng tầng lớp lớp linh khí tràn ra bên ngoài, ánh sáng hào quang bao bọc lấy toàn bộ thân thể hắn, cả người hắn như được thanh tẩy. Hắn vui mừng cười to.
"Rốt cuộc cũng đột phá rồi, đây là Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Địa Phẩm? "
Hắn tò mò nhìn hai tay của mình, trong lòng vui mừng thiếu chút nữa là hét đến mất cả lý trí. Nhưng nguồn linh khí của yêu hạch ngũ phẩm là quá lớn, nó không hề ngừng lại, nó vẫn tiếp tục cuồn cuộn, tuy nhiên nó vơi đi dần với cả Y Thiên đã quen với nồng độ của nó.
Hắn bình tĩnh hai tay kết ấn, khác cái lúc này hắn nhắm mắt lại. Chỉ tập trung tâm trí của mình vào việc điều khiển và điều hòa nguồn linh lực đã cuộn trào dữ dội trong linh hải của hắn, nó không còn dữ dội như trước mà có vẻ giống như đều trong tầm kiểm soát của hắn vậy.
Hắn liên tục thúc ép nó đánh vào thành linh hải khiến nó vỡ ra từng phần, nhưng vẫn giữ độ ổn định để nguồn linh khí hoang dã này tràn ra ngoài chạy dọc các kinh mạch làm cho các kinh mạch phình to gây rạn nứt cơ thể, dễ gây ra hiện tượng tự bạo linh khí.
Hắn mở mắt ra, hai ánh sáng xanh từ mắt hắn chói lòa phóng thẳng về phía trước, áp lực cực kì kinh khủng.
OÀNH OÀNH OÀNH. .
Lúc này không gian liên tục vì linh khí của Y Thiên tràn ra ngoài cực kì mạnh mẽ mà chấn động, nắm bắt thời cơ chuẩn chỉ. Y Thiên giơ hai ngón trỏ và giữa ra chỉ thẳng lên trời, phóng thích một nguồn linh lực cứng rắn bay thẳng lên trời cao, gần như chạm vào các con mắt trên đấy. Hắn gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
"Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Thiên Phẩm! "
"PHÁ CHO TA! "
Nguồn linh lực trong linh hải đúng lúc này đột phá thành linh hải tiến ra bên ngoài, nhập vào trong một linh hải rộng mở hơn.
Y Thiên cũng thu linh lực phóng thích trên hai đầu ngón tay lại, tay hắn uyển chuyển trên dưới điều hòa linh khí, linh lực trong cơ thể ổn định.
Với những kinh nghiệm từ các đợt đột phá nguy hiểm khi trước, hắn đã dần biết cách ổn định cảnh giới hơn. Khi đó, không ai chỉ dẫn hắn chỉ biết cách không ngừng dùng nguồn linh lực phóng thích ra bên ngoài để dần ổn định lại bên trong hắn.
Nhưng bây giờ với những gì mà Âm Dương Nhãn sách truyền vào cho hắn như một phản xạ có điều kiện hắn đã có thể tự thân ngồi thiền mà ổn định.
"Phù. .cuối cùng cũng đột phá tới Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Thiên Phẩm rồi, chỉ còn cách Trúc Cơ Cảnh một bước nữa thôi. .mà liệu với tư chất ngũ linh căn của ta, bao nhiêu Trúc Cơ Đan mới cho ta đạt đến bảy phần thành công nhỉ? "
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thật sự lo lắng với những gì hắn cần đối mặt tiếp theo để tiến xa hơn. Và hắn biết, cái giấc mơ yên bình của hắn chỉ thực hiện được khi mà thù diệt tộc đã trả được mà thôi.
"Grừừ…"Tiếng gầm quen thuộc vang lên sau lưng, bây giờ nghe vẫn thấy áp lực như ngày nào, hơi nóng tỏa ra vẫn áp bức đến thế dù đã cách xa một khoảng.
Trong lòng Y Thiên dù có đôi chút sợ hãi, nhưng hắn biết kiểu gì chả gặp lại. Bây giờ gặp, hay lúc khác gặp cũng vậy. Vừa hay bây giờ hắn mới đột phá cảnh giới, linh khí bức người đang tràn ra lan tỏa xung quanh người hắn vẫn chưa vơi đi hẳn.
Hắn kéo vạt áo ra nhìn vào trong thầm đếm bản thân còn giữ bao nhiêu viên yêu hạch trong người và ở trong đó hắn thấy chỉ còn một viên yêu hạch tam phẩm và ba viên nhất phẩm.
Nhưng với hắn bây giờ nhất hay tam phẩm cũng chưa khác biệt nhau mấy, dùng tam phẩm chẳng qua là uổng phí lượng linh khí còn dư ra mà thôi.
Hắn thầm thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng phải chiến đấu mà không có yêu hạch rồi. Thôi. .cứ tiết kiệm nhất có thể đi, cứ dùng hết yêu hạch nhất phẩm rồi đã đến tam phẩm. .haizz. .tiếc thật, biết thế khi đó không sung mà để dành bớt là tốt rồi. "
Không vì thế mà khiến hắn nhụt trí, hắn tự sốc lại tinh thần hít một hơi sâu. Tay nắm chặt Thiên Bình Kiếm, từ từ quay đầu lại. Với khí thế đầy uy dũng, hắn nói lên từng chữ đều đều:
"Hỏa Sư Thú. Lâu ngày không gặp. Thù mất một cánh tay, quyết trả không thôi! "
Nói xong hắn liền cầm thanh kiếm lên quẹt ngang qua gò má mình để cho dòng máu nóng chảy dọc trên thanh kiếm, ánh lên một màu đỏ máu tươi rói tuyệt vời. Đôi mắt hắn ánh sáng lên, trừng trừng nhìn Hỏa Sư Thú.
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "
Một đường kiếm khí uy mãnh cứ thế phóng ra, thẳng tới chỗ của Hỏa Sư Thú đang gầm gừ. Nó dường như không có chút nào hoảng sợ, nó không né tránh chỉ ở yên một chút nhe nanh nhìn Y Thiên.
BÙM.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!