Chương 31: Tại Sao Phải Chạy?


"Ngu ngốc. "Nàng lẩm bẩm, một nụ cười xuất hiện trên môi.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát khỏi ta sao? "

Nàng không di chuyển, chỉ giơ một ngón tay lên. Một làn sóng độc hại bắn ra từ ngón tay nàng, như một tia chớp tím sẫm. Y Thiên cố gắng né tránh, nhưng làn sóng đó quá nhanh. Nó lướt qua vai hắn, khiến hắn cảm thấy một cơn đau buốt thấu xương.

Hắn không dám nhìn lại, chỉ biết tiếp tục chạy.

"Ngươi càng chạy, ta càng thích. "Giọng nói của nàng vang vọng trong đầu hắn, đầy sự ngạo mạn.

"Ngươi hãy cứ chạy đi, ta rất thích nhìn con mồi của ta vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ta thích nhìn sự sợ hãi trong đôi mắt ngươi, sự sợ hãi, sự tuyệt vọng còn hơn cả tuyệt vọng ấy. Thật khiến người ta mê đến chết đi được. "

Những lời nói này của nàng đều không một lời lọt tai của Y Thiên, hắn đã không còn quan tâm, chỉ có một mục tiêu duy nhất: sống sót. Hắn chạy, chạy nhanh nhất có thể. Hắn dùng tất cả sức lực, tất cả sự sống, tất cả những gì hắn có, chỉ để chạy.

"Chạy đi! Hãy chạy nữa đi. Haha! "

Phía sau lưng, hắn nghe thấy một tiếng cười trong trẻo, đầy ngạo mạn. Đó không phải là tiếng cười của một kẻ đang đuổi theo, mà là tiếng cười của một vị thần đang chơi đùa với một con côn trùng.

Đột nhiên, một tiếng"soạt"nhỏ vang lên sau lưng hắn, một luồng gió mạnh quét qua, mang theo một làn khí độc chết người. Hắn né tránh kịp thời, nhưng một giọt chất lỏng màu tím sẫm đã chạm vào vách đá, tạo ra một tiếng xèo xèo ghê rợn, ăn mòn lớp đá cứng một cách dễ dàng, để lại một vết lõm sâu hoắm. Đó chính là nọc độc kinh rợn của nàng, thủ pháp nổi tiếng của Ngân Xà Tí Hống.

"Thân pháp không tồi, nhanh nhẹn đấy! Lại mà lại né được cả chiêu này của ta. Quả thực đã rất cố gắng rồi, mau quay lại đi trước khi quá muộn. Nếu không, đến một cái chết thống khoái ngươi cũng không thể có được. "

Một tiếng rít kinh hoàng vang lên, một luồng sóng âm vô hình đánh thẳng vào Y Thiên, khiến hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, dòng linh lực trong người như muốn tan rã. Hắn loạng choạng, suýt ngã xuống, may mắn thay, hắn đã lấy lại thăng bằng kịp thời.

Hắn không cần biết, Ngân Xà Tí Hống có thực sự đang chơi đùa với hắn hay không, nhưng có vẻ như nàng đang không muốn giết hắn ngay lập tức, mà muốn tận hưởng sự sợ hãi và tuyệt vọng của hắn. Hắn chỉ cần biết mình không thể dừng lại.

Nàng lại tấn công. Một làn khói độc đặc quánh như một con rắn khổng lồ, lao tới cuốn lấy Y Thiên. Hắn né tránh một cách khó khăn, nhưng một phần của làn khói đã chạm vào tay hắn. Da thịt hắn lập tức nóng ran, một cảm giác đau buốt thấu xương lan ra khắp cơ thể. Hắn biết, nếu làn khói đó bao bọc lấy hắn, hắn sẽ chết ngay lập tức.

"Cái gì? Tên con người đó có thể chịu được làn khói độc này sao? Đáng nhẽ ra hắn phải vì bị dính độc mà choáng váng ngã xuống rồi chứ? "

Hắn dồn tất cả sức lực, chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Hắn chạy về phía con đường cũ, nơi những tảng đá đã sụp đổ. Hắn biết, đó là hy vọng duy nhất của hắn.

Phía sau lưng, hắn vẫn nghe thấy tiếng cười trong trẻo, đầy ngạo mạn của Ngân Xà Tí Hống, như một lời nhắc nhở rằng cuộc chạy trốn của hắn chỉ là một trò chơi mà nàng đã sắp đặt. Hắn cảm thấy mình như một con chuột đang chạy trốn trong mê cung, và kẻ săn mồi đang ở đó, chờ đợi.

"Hả! ? Hắn thế mà lại chạy được sao? Chết rồi! Định chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn, giờ hắn lại cứ thế mà chạy thoát! Làm sao bây giờ? Mà. .tại sao tên con người đó lại vượt qua được làn khói độc đó của mình? Mình đã luyện nó qua hàng trăm năm rồi cơ mà? "

Nàng hoảng hốt cả lên, nhiều dòng suy nghĩ cứ liên tục vây lấy tâm trí rối bời của nàng.

"Quay lại! "Nàng gầm lên, giọng nói đầy tức giận.

"Ngươi không được chạy! "Nàng hét toáng cả lên, giọng nàng mang theo uy lực rất lớn, lớn đến nỗi làm tai của Y Thiên chảy cả máu.

Thế nhưng Y Thiên vẫn không nghe thấy.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng máu chảy trong tai. Hắn chạy, chạy, chạy. Hắn chạy về phía con đường cũ, nơi những tảng đá đã sụp đổ. Hắn biết, đó là hy vọng duy nhất của hắn.

"Nhanh lên, nhanh nữa lên, chạy đi, chạy nhanh lên đi đôi chân của ta! "

Y Thiên dốc toàn bộ sức lực, bỏ lại mọi thứ phía sau, lao đi một cách điên cuồng. Mọi hành động của hắn chỉ có một mục đích duy nhất: sống sót.

Phổi hắn như muốn nổ tung, cơ bắp đau nhức, và tim hắn đập như trống bỏi. Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng le lói từ phía trước, đó không phải ánh sáng của mặt trời, đó là ánh sáng của sự hi vọng, nó phát ra từ nơi những tảng đá khổng lồ đã chặn lối đi.

"Chết tiệt! Tới rồi, chém hết nó rồi trốn đi thôi nào. Nếu không mụ rắn đuổi tới thì phiền phức thật! "

Hắn lao tới, không chút do dự. Hắn rút Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm sáng lóa, và bắt đầu chém vào lớp đá dày.

Từng nhát kiếm dồn dập, mạnh mẽ, nhưng chỉ để lại những tia lửa và những vết xước nhỏ trên bề mặt đá. Lớp đá quá dày, quá cứng.

Hắn chém mãi, chém mãi, nhưng vô vọng. Mồ hôi nhỏ xuống, hòa cùng với bụi đá và máu, hắn cảm nhận một cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong lồng ngực.

Hắn biết, hắn sẽ không thể thoát ra kịp, hắn dần trở nên chấp nhận sự tuyệt vọng này. Tiếng cười của Ngân Xà Tí Hống vẫn vang vọng trong đầu hắn, như một lời nhắc nhở rằng cuộc chạy trốn của hắn đã kết thúc.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát khỏi ta sao? "Giọng nói của nàng vang lên, đầy sự chế giễu.

"Nực cười. "

Y Thiên cắn răng, dồn tất cả sức lực vào cánh tay, hắn không thể bỏ cuộc, hắn không thể chết ở đây.

Hắn hét lên một tiếng, và vung kiếm một cách điên cuồng, như một con thú bị dồn vào đường cùng.

Nhưng vô vọng.

Những tảng đá không hề dịch chuyển, hắn cảm thấy mình như một con kiến đang cố gắng di chuyển một ngọn núi.

Đang trong lúc hoảng loạn, hắn quay đầu lại.

"Con mẹ nó! Xem ra phải liều một trận với ả rồi. Đằng nào chả phải chết! "Hắn thầm kinh hoàng nghĩ.

"Phụ thân ơi! Con tới đây! "Hắn gào to lên.

Siết chặt thanh Thiên Bình Kiếm trên tay, hắn quay đầu lại định tung ra một chiêu tất sát. Bất ngờ là hắn không còn cảm nhận được sự hiện diện của Ngân Xà Tí Hống nữa.

Tiếng cười, tiếng gầm, tiếng thì thầm, tất cả đều biến mất. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian. Tim hắn đập mạnh, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn bất ngờ phát hiện ra nàng thế mà lại không đuổi theo mình. Nàng không có ý định giết hắn ngay từ đầu. Nàng chỉ muốn chơi đùa.

Y Thiên đứng đó, không thể cử động. Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng. Một sự thật phũ phàng, tàn nhẫn và cay đắng dâng trào trong lòng hắn. Hắn nhận ra rằng, hắn đã thua cuộc chiến này một cách toàn diện.

Hắn đã phải chạy trốn chỉ để sống sót, nhưng ngay cả việc đó cũng không được kẻ thù coi trọng. Hắn chỉ là một con kiến mà thôi. Một con kiến đáng thương, đang cố gắng thoát khỏi một trò chơi mà nó không thể thắng.

Mọi thứ hắn từng tin tưởng, mọi thứ hắn từng tự hào, giờ đây tan vỡ. Hắn đã bị Ngân Xà Tí Hống chơi đùa, bị sỉ nhục, bị lăng mạ. Và nàng không thèm đuổi theo hắn, vì nàng không coi hắn là một mối đe dọa, chắc rằng nàng bây giờ đang rảo bước đi theo sự sợ hãi của hắn mà đến giết rồi.

Sự ngạo mạn của nàng giờ đây được thể hiện bằng hành động, một sự ngạo mạn tột cùng, một sự khinh bỉ tuyệt đối. Hắn đứng đó, trong sự im lặng đáng sợ, với một cảm giác tuyệt vọng và bất lực chưa từng có.

Hắn co ro thân mình vào một góc, hắn đang chờ đợi cái chết đến, mọi dũng khí, tự tin của hắn hoàn toàn bị nữ nhân đuôi rắn đó nuốt chửng.

"Linh Nhi. Đại ca yêu muội lắm, đại ca nhớ muội lắm. Làm ơn, cho ta gặp muội lần cuối được không? Được ở trong vòng tay muội, ta nguyện mãi mãi ở được ở trong vòng tay muội, nhẹ nhàng hương xuân mà ngủ. Những giấc ngủ đó, thật quý giá biết bao. .muội có biết không? Xin lỗi muội, Y Thiên ca ca của muội đã không thể trở về, đã không còn có thể mua bánh dứa, bánh hoa cúc cho muội rồi. .Đại ca cũng có hơi tò mò rằng đã hơn nửa năm rồi, muội ở ngoài đó có sống tốt không, có lớn chưa, có còn nhớ đến Y Thiên ca ca này không? Hay đã theo nam tử đẹp trai nào đó mà quên người đại ca này của muội rồi. Nam tử mà muội chọn, ta thật sự ghen tị với hắn. Thật lòng đó! "

Hắn nhắm mắt, từng giọt nước mắt khẽ rơi, hắn chờ đợi cái chết đang đến dần. Đầu hắn bây giờ toàn là hình ảnh Linh Nhi, hắn muốn mơ về nàng lần cuối. Trước khi hắn chết đi, toàn thân hóa tro bụi.

Ong Ong Ong

Viên Bạch Linh Ngọc đột nhiên phát sáng lên dữ dội từ trong vạt áo hắn, nó đang phản ứng một cách thật sự mạnh mẽ. Từng dòng khí mang theo ánh sáng tươi rói đang không ngừng tiến vào đầu óc đầy mê mụi của hắn.

Bỗng đầu hắn của hắn trở nên minh mẫn lạ thường, hắn bình tĩnh lại. Hình ảnh Linh Nhi cũng biến mất theo, hắn mở mắt ra, thả lỏng tay chân của mình ra và bắt đầu điều hòa lại nhịp thở, hắn bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả mọi thứ.

"Tại sao mụ rắn kia không đuổi theo ta? "Một câu hỏi chí mạng bất ngờ được hắn hỏi ra.

Hắn nhớ lại lúc hắn vào đây, nếu như nàng thực sự mạnh và cần một con mồi để nàng vờn đến vậy thì nàng có cần thiết phải thiết kế một cái bẫy mà không nhốt người ở trong, mà lại nhốt người ở ngoài không cho vào trong không?

"Chờ tí đã, ả thật sự mạnh. Điều đó rất đúng, nhưng tại sao ả không dùng áp chế tu vi để kéo ta lại sau khi ta chạy ra ngoài? Nếu ả muốn vờn ta thì điều đó hợp toàn hợp lý nhưng đã vờn ta rồi thì tại sao lại không đi ra ngoài? "

"Giờ nhớ lại mới thấy mâu thuẫn, ả đã không di chuyển từ lúc ta bắt đầu chạy ra khỏi đó một cự li ngắn rồi, thế thì có thể suy ra ả có thể không phải không muốn di chuyển, mà là không thể! "Mặt Y Thiên đỏ cả lên vì tức giận

"Cả cái áp chế tu vi đó, lúc đó vì quá hoảng sợ nên ta lại quên để ý một điều. Nó không hề bị ả phất tay một cái mà mất đi, từ khi nó đè lên người ta, nó đã đang yếu dần theo thời gian rồi. Ta đã có thể đứng dậy từ lâu nhưng vì đôi chân đang run rẩy mà thôi. Ả phất tay đúng lúc mà nó yếu gần như là bậc nhất để nó hoàn toàn mất đi! "

Y Thiên cắn móng tay, cả đầu óc hắn căng cứng lên vì suy nghĩ.

"Ả không hề đuổi theo, và sức mạnh ả giảm dần. Chứ làm gì có việc một kẻ có tu vi đoán chừng là trên cả Nguyên Anh Cảnh Trung Kì lại phóng chiêu nào cũng để Luyện khí Kỳ né hết cả. Từ từ, lúc cuối ta có nhớ ả nói cái gì mà quay lại rồi cả không được chạy nữa. Vậy thì xâu chuỗi lại tất cả. "

Y Thiên mừng rỡ đứng dậy.

"Tức là đáp án chỉ có một mà thôi, giả thuyết mà ta lúc đó tự tin nghĩ ra đã đúng được một nửa, ả thực sự sợ ta, chỉ là không phải sợ ta mạnh hơn mà thôi. Ả sợ ta phát hiện ra một điều bí mật của ả. Ả đang bị thương và bị cấm chế không thể ra ngoài! "

"Con mẹ nó, thế mà ta lại dính bẫy của ả sao. Kế tư duy ngược này của ả, thực sự rất hay, ngươi tính rằng ông đây bị vài trò vặt của ngươi dọa sợ mà tự dâng mình lên chết ư? "

"Tiếc thay, con mẹ nó, ngươi một con rắn nhỏ à. Ngươi đã tính sai một điều, ta không thể bị dọa chết đâu. Trừ phi ngươi giết ta, chứ không có việc ta chấp nhận nô dịch cho ngươi. Hahaha! Ngày tàn của ngươi đến rồi. "Y Thiên cười toe toét cả lên, hắn vừa mừng vì thoát chết, vừa tức giận vì dính kế. Tuy nhiên quan trọng hơn cả, một câu hỏi vừa lóe lên trong đầu hắn.

"Yêu hạch ngũ phẩm của một yêu thú ngũ cấp đỉnh cao như Ngân Xà Tí Hống đã hóa hình có mùi vị và sức mạnh ra sao nhỉ? Liệu ta có hấp thụ nổi không đây? Thôi, cứ thử là biết, có khi lại đột phá Trúc Cơ thì sao? "

Hắn siết chặt thanh Thiên Bình Kiếm trên tay, từng bước mạnh mẽ trở lại nơi nàng tọa lạc.

"Quả nhiên ngươi nói đúng, ta không thể thắng được khi cứ nghĩ mình thua. Như thế thì ta đã thua trước khi bắt đầu rồi. Vậy thì cho ta xin phép thắng trước nhé, bởi vì đầu óc ta lúc này đã nghĩ đến yêu hạch trong người ngươi rồi! Cả tinh thể linh hồn nữa, thật là đã quá đi! "Y Thiên càng nghĩ miệng càng cười không khép nổi.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...