Chương 30: CHẠY!!!
Y Thiên tiến sâu vào di tích cổ đại. Mỗi bước chân của hắn đều thận trọng, chậm rãi, tạo nên những tiếng vang khô khốc rồi nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự im lặng đến rợn người.
Toàn bộ cơ thể hắn, từ đầu đến chân, đều căng như dây đàn, sẵn sàng phản ứng với bất kỳ tiếng động hay sự thay đổi nhỏ nhất nào trong không khí. Hắn không còn vẻ phong trần, lãng tử như trước đó, thay vào đó, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên sự căng thẳng tột độ.
Hắn biết, kể từ giây phút bước chân vào đây, hắn đã trở thành con mồi, và kẻ săn mồi đang ở trong bóng tối, chờ đợi.
Không khí trong hang động dần trở nên nặng nề, bí bách, như một lớp chăn dày vô hình đang đè nén lồng ngực hắn. Hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc, mỗi lần hít vào đều cảm thấy phổi mình như bị hun nóng.
"Lại là thứ mùi đáng chết này! "Hắn cố gắng làm chậm nhịp thở lại, hắn không muốn nghe thứ mùi này, hắn muốn bịt mũi lại nhưng tay phải hắn đang cầm thanh Thiên Bình Kiếm mất rồi.
Sâu vào bên trong, mùi hương cổ xưa càng nồng nặc hơn, hòa quyện với một mùi tanh tưởi, nhưng lại không phải là mùi của máu hay xác chết, mà là một thứ mùi vị quỷ dị, mang theo cảm giác nhớp nháp, ẩm ướt, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Hắn muốn nôn ra, nhưng nỗi sợ hãi đã khóa chặt cổ họng hắn lại.
"Phù. Phải bình tĩnh thôi! "Hẳn thở ra một hơi để cố gắng giữ bình tĩnh. Sự hoảng loạn lúc này chỉ làm hắn trở thành một con mồi dễ dàng hơn.
Hắn đi theo một con đường mòn tối tăm, ẩm ướt, dường như đã bị lãng quên từ rất lâu rồi. Bức tường hang động dần dần nhẵn mịn, không còn gồ ghề nữa, mà được chạm khắc một cách tinh xảo.
Những hình ảnh về các loài yêu thú khác nhau, từ những con hổ khổng lồ cho đến những con rồng nhỏ, được chạm khắc trên tường, tất cả đều đang cúi đầu, tôn kính một thứ gì đó.
Hắn nhìn thấy những đường nét tinh xảo, từng thớ thịt, từng sợi lông đều được khắc họa một cách sống động. Hắn biết, nơi đây không phải là một hang động tự nhiên, mà là một công trình nhân tạo, một di tích cổ đại, được xây dựng bởi một thế lực nào đó. Một thứ gì đó đã từng ở đây, và nó đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ
"Đây. .đã từng là nơi ở sao? "
Y Thiên tiếp tục bước đi, nhưng mỗi bước chân đều nặng trĩu. Hắn cảm nhận một áp lực vô hình, một luồng năng lượng mạnh mẽ và đầy quyền uy đang bao trùm lấy hắn.
"Có thứ gì đó đang bám lấy mình. Đó không phải là linh khí, mà là một thứ gì đó nguyên thủy hơn, cổ xưa hơn. Mẹ nó, sắp đến lúc rồi sao? "Hắn đưa ánh mắt ngờ vực ra xung quanh, nhíu chặt lại, tập trung cao độ quan sát.
Tim hắn đập mạnh, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng hắn không dừng lại. Hắn biết, chạy trốn chỉ làm hắn trở thành con mồi dễ dàng hơn.
Hắn siết chặt Thiên Bình Kiếm, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng hắn biết, hắn không ở đây một mình.
Có một đôi mắt đang theo dõi hắn, từ một nơi nào đó trong bóng tối. Đôi mắt đó không chứa sự thù hận, không chứa sự tức giận, mà chỉ chứa sự ngạo mạn, sự khinh bỉ.
"Chết tiệt! Lại là ánh mắt đó. Sống đến đây rồi, vẫn phải chịu đựng con mắt đó. Không lẽ, đó là tàn hồn của bọn Linh Hồn Cẩu? "
Y Thiên ngờ vực dùng đôi Âm Dương Nhãn quét qua một lượt. Nhưng không nhận ra điều gì bất thường cả, hắn liếm đôi môi khô khốc của mình, bình tĩnh lại và đi tiếp.
Cuối con đường, một luồng ánh sáng le lói từ trên cao chiếu xuống, hé lộ một không gian rộng lớn.
Y Thiên dừng lại, nín thở.
Ánh sáng chiếu vào một cái bệ đá khổng lồ, trên đó là một bức tượng rắn hình người. Đột nhiên đôi mắt hắn mở to, hắn chợt nhận ra một điều hắn không thể nghĩ đến, đây không phải một bức tượng, mà là một sinh vật sống.
Ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ để hắn nhìn thấy rõ, một làn khói độc màu tím sẫm đang bao bọc lấy nó. Không khí càng trở nên nặng nề hơn, và mùi vị quỷ dị càng nồng nặc hơn.
Hắn không thể hít thở, cảm thấy mình như đang chìm trong một cái đầm lầy, và không thể thoát ra. Y Thiên biết, hắn đã đến đích, hắn đã tìm thấy kẻ đó, chính là chủ nhân của nơi này, nữ hoàng rắn.
Đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn quét qua, cố gắng nhìn xuyên qua làn khói độc. Hắn không thấy gì, chỉ thấy một hình bóng mờ ảo, và một đôi mắt đỏ rực đang nhìn thẳng vào hắn, hắn không thể thoát ra, dường như hắn đang bị kẹt trong chính bản thân mình.
"Ngươi nghĩ mình là ai? "Một giọng nói trong trẻo, nhưng mang theo sự lạnh lùng đến thấu xương, vang lên trong tâm trí Y Thiên, khiến hắn phải giật mình. Hắn cảm nhận được một luồng linh lực đang rung chuyển, một luồng sức mạnh đang bao trùm lấy hắn, như một lời cảnh báo.
Hắn không thể trả lời, nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy hắn như bóng đêm. Hắn chỉ siết chặt Thiên Bình Kiếm, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Hắn biết, hắn đang đối mặt với một thứ gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn, một thứ gì đó không thể đo lường bằng bất cứ cảnh giới nào mà hắn từng biết.
"Ta hỏi lại. "Giọng nói vang lên một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, và đầy sự khinh bỉ.
"Ngươi nghĩ mình là ai, mà dám bước chân vào lãnh địa của ta? "
Nghe những lời này, nhìn thấy sinh vật ẩn ẩn hiện hiện quyền uy trước mặt, mọi suy nghĩ của Y Thiên gần như đông cứng.
"Haha, cái suy nghĩ chó má chết tiệt gì chứ? Sinh vật này mà sợ mình à? Ta quả thật đang mơ một giấc mơ lớn. "Hắn kinh hãi trong lòng, thầm cười tự giễu.
Hắn đã quá tự tin về năng lực của bản thân mình vì đã sống sót và chiến thắng qua nhiều trận chiến. Chính sự chiến thắng đó đã cho hắn ảo tưởng quá nhiều về năng lực hiện có, và sinh vật kinh khủng trước mặt hắn, chỉ hai câu nói đã kéo hắn quay về thực tại tàn khốc.
Y Thiên nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ngươi là ai? "Hắn đáp bằng một câu hỏi, giọng nói khàn đặc.
Hắn đã xác định được đó là Ngân Xà Tí Hống - yêu thú ngũ cấp, thuộc loài rắn, đặc biệt ở trước mặt hắn đây còn là con đã khai mở linh trí thậm chí đã hóa hình thành người rồi, có lẽ như bức họa người rắn đó là vẽ nàng ta, nhưng hắn vẫn không dám tin, nên cố hỏi một câu để nhận lại được sự chắc chắn.
"Ngươi không cần biết. "Ngân Xà Tí Hống trả lời, giọng nói đầy lạnh lùng.
"Ngươi chỉ cần biết, ngươi đã bước vào nơi không nên đến. Và ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngu dốt của mình. "
Làn khói tím sẫm bắt đầu tan ra, và một hình bóng mờ ảo xuất hiện. Đó là hình bóng của một nữ nhân, với mái tóc dài, óng mượt và một thân hình hoàn hảo.
Y Thiên không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ thấy một chiếc đuôi rắn khổng lồ, được tạo thành từ hàng ngàn lớp vảy màu tím sẫm, lấp lánh như những viên kim cương.
Nàng không di chuyển, chỉ quay nghiêng đầu lại, để lộ ra một phần khuôn mặt tuyệt đẹp. Ánh mắt nàng lạnh lùng, đầy sự khinh bỉ, như thể hắn chỉ là một con kiến đang cố gắng thách thức một vị thần.
"Một tên Luyện Khí nho nhỏ. .. Lại còn dám nhìn thẳng vào ta. "Nàng nói, giọng nói đầy chế giễu.
"Một phàm nhân với một chút linh khí hỗn tạp, mà cũng dám ngẩng đầu trước ta? Thật nực cười. "Nàng không hề tức giận, mà chỉ tỏ ra nhàm chán, như thể cuộc nói chuyện này chỉ làm mất thời gian của nàng.
"Ngươi không có quyền được nhìn thẳng vào ta. Cúi đầu xuống! "
Y Thiên không hề nao núng. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, một ngọn lửa tham vọng bùng cháy trong lồng ngực hắn. Hắn không thể cúi đầu. Hắn không thể chấp nhận.
"Ta sẽ không cúi đầu. "Hắn trả lời, giọng nói đầy kiên định.
"Ta chính là một Thiên Mệnh Nhân. Ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai. "
Một nụ cười khẩy xuất hiện trên môi nàng.
"Thiên Mệnh Nhân? Hahaha. "Nàng cười, một tiếng cười trong trẻo, đầy ngạo mạn.
"Ngươi quả thực có khiếu hài hước đấy, lại chọc được ta cười rồi. "Nàng không di chuyển, chỉ khẽ vung tay. Ngay lập tức, một luồng áp lực vô hình, khổng lồ đè lên lưng Y Thiên.
Hắn ngã xuống, đầu gối va đập vào nền đá cứng, một tiếng rắc rắc vang lên. Hắn cố gắng đứng dậy, cố gắng dùng linh lực của mình để chống lại, nhưng vô vọng.
"Cái gì đây? "Hắn thầm kinh ngạc, cơ thể hắn như bị một ngọn núi khổng lồ đè lên. Hắn không thể cử động, không thể hít thở. Áp lực đó không đến từ một đòn tấn công, mà đến từ một sự chênh lệch cảnh giới tuyệt đối.
Linh lực của hắn, vốn đã đạt đến Luyện Khí Thập Tam Tầng, giờ đây tan rã như một đám mây gặp gió lớn, điều này không những đập nát triệt để sự ảo tưởng về sức mạnh của hắn mà còn cho hắn nhận ra đâu là tự tin đâu là ngạo mạn.
"Linh khí của ngươi thật tạp nham, thủy, hỏa, thổ, kim, mộc. Hahaha, không ngờ lại là một ngũ linh căn tạp nham, ta thật sự không nghĩ ra ngươi làm sao mà có thể thắng lũ chó canh cửa đấy. "Nàng nói, giọng nói đầy sự khinh bỉ.
"Ta chỉ cần một cái vung tay, ngươi đã không thể chống cự. Ngươi nghĩ ngươi là ai, mà dám xưng là Thiên Mệnh Nhân? "Nàng không ngừng nói, mỗi lời nói đều như một mũi kim sắc bén, đâm vào lòng tự tôn của Y Thiên.
"Ngươi chỉ là một con kiến, đang cố gắng thách thức một vị thần. Ngươi chỉ là một kẻ ngu ngốc, đang cố gắng bước đi nhưng ngươi nào biết đó chỉ là con đường cụt, cho dù ngươi rẽ đến chỗ nào thì chỗ đó vẫn là ngõ cụt mà thôi. "
"Ta. .ta không phải là kiến! "Hắn cố gắng gầm thét lên nhưng thực tế đã cho hắn một kết quả tàn khốc.
Nằm dưới áp lực của một đại năng có thể là một yêu thú ngũ cấp đã hóa hình, tu vi không dưới Nguyên Anh Cảnh Trung Kì, hắn không thể nói. Hắn chỉ có thể nằm đó, chịu đựng. Hắn cảm thấy mình như đang chìm trong một cái đầm lầy, và hắn không thể thoát ra.
Mọi thứ hắn từng tin tưởng, mọi thứ hắn từng tự hào, giờ đây tan vỡ. Hắn không phải là Thiên Mệnh Nhân. Hắn chỉ là một con kiến, đang cố gắng bò trên một con đường đang vỡ vụn.
"Ta. .. ta sẽ không bỏ cuộc. "Hắn thầm nghĩ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Ta phải chém cô ta! Sát chiêu của ta có thể một chém giết Kim Đan. Ta. ."
Sự bất lực và nỗi sỉ nhục cuộn trào, thiêu đốt lồng ngực hắn. Hắn cắn chặt môi, cảm nhận vị máu tanh mặn chát, và rồi, hắn dồn toàn bộ sức lực còn sót lại, gắng gượng chống người đứng dậy.
Nhưng hắn không thể, một tầng áp lực nữa vừa được thêm vào. Sức mạnh này khiến hắn còn không thể nhúc nhích nổi, nói chi đến việc đứng dậy.
"Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? "Nàng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Y Thiên với giọng nói đầy sự chế giễu.
"Ta có thể nhìn thấy mọi thứ trong tâm trí ngươi. Sự sợ hãi, sự tuyệt vọng, sự bất lực và ngươi nghĩ ngươi có thể liều mạng với ta? Tất cả đều rõ ràng như ban ngày. Ngươi chỉ là một con kiến hôi, một con sâu bọ đang cố gắng giật dây của một nữ thần như ta. "
Nàng không ngừng nói, mỗi lời nói đều như một lưỡi dao, cứa vào trái tim hắn.
"Ngươi nghĩ ta là ai? Ha ha ha. "Nàng lại cười, một tiếng cười trong trẻo, đầy ngạo mạn.
"Ta là Ngân Xà Tí Hống. Ta là người tạo ra nơi này, ta là người kiểm soát tất cả. Ngay khi ngươi bước vào cấm địa, ngươi đã không có quyền quyết định được sự sống chết của mình. Ngươi chỉ là một món đồ chơi, một con rối, một con mồi. Và ta sẽ chơi với ngươi cho đến khi ta cảm thấy chán rồi bùm! Ngươi chết đi. .trong tức tưởi. Sao nào? Muốn chạy trốn? Chạy đi, nếu như ngươi có bản lĩnh. "
Nói xong, như là một thử thách nàng dành cho hắn, nàng phất tay một cái. Áp lực liền giảm đi, nhưng không biến mất hoàn toàn. Dù đã được thả lỏng, Y Thiên vẫn không thể cử động. Hắn nằm trên nền đá lạnh lẽo, hít thở dồn dập, cảm giác như phổi mình đang bốc cháy.
Hắn không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Sự ngạo mạn của nàng, sự khinh thường tuyệt đối, và trên hết, sức mạnh khủng khiếp đến mức chỉ một cái vung tay đã có thể khiến hắn hoàn toàn bất lực. Tất cả mọi thứ hắn từng tự hào, mọi thứ hắn từng tin tưởng, giờ đây tan vỡ.
"Đứng dậy đi, con rối của ta. "Giọng nói của Ngân Xà Tí Hống lại vang lên, đầy sự chế giễu.
"Ta thích nhìn con mồi của ta vùng vẫy trong tuyệt vọng. "
Y Thiên cắn răng, dồn tất cả sức lực còn sót lại vào tay. Hắn từ từ chống kiếm đứng dậy, nhưng hai chân hắn vẫn run rẩy không ngừng. Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt tràn ngập sự thù hận và tuyệt vọng.
"Ồ? Vẫn còn có thể đứng lên? "Giọng nói của nàng vang vọng, không chút ngạc nhiên, mà chỉ thêm phần châm biếm.
"Ngươi cũng khá kiên cường đấy, nhưng vô nghĩa. "Hắn thấy rằng, ở bên trong làn sương mờ ảo đó, như thể có hàng ngàn con mắt ẩn trong làn khói độc màu tím sẫm đang quan sát hắn, như những kẻ săn mồi đang cười nhạo con mồi của mình.
"Ngươi không thể thắng ta. Ngay cả bản thân ngươi còn không tin rằng ngươi có thể thắng ta. .Thì sao ngươi có thể? "Nàng nói, giọng đầy đả kích.
"Ngươi chỉ là một con rối, một món đồ chơi mà ta nắm trong tay thôi. Ta có thể nghiền nát ngươi bất cứ lúc nào ta muốn. "Nàng trả lời, giọng nói vẫn đầy sự lạnh lùng.
"Ngươi lại nghĩ ngươi có thể chiến đấu với ta sao? Nực cười. "
Y Thiên biết nàng nói đúng. Hắn không thể chiến đấu, mọi kỹ năng hay tính toán của hắn đều trở nên vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối của nàng. Hắn chỉ có một lựa chọn: chạy.
"Chạy ư? "Giọng nói của Ngân Xà Tí Hống lại vang lên, đầy sự chế nhạo.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát khỏi ta sao? "Nàng không di chuyển, nhưng một làn khói độc màu tím sẫm bắt đầu di chuyển, bao bọc lấy Y Thiên. Mùi hương độc hại không chỉ khiến hắn cảm thấy khó thở, mà còn làm đầu óc quay cuồng, sinh ra ảo giác. Hắn biết, hắn phải ra khỏi đây ngay lập tức.
"CHẠY! "Hắn gầm lên. Cơ thể hắn lập tức biến thành một cái bóng mờ. Hắn lách mình, vượt qua làn khói độc. Hắn chạy về phía con đường cũ, nơi những tảng đá đã sụp đổ. Cơn khói độc lập tức lan nhanh đi, nó bay thẳng vào phổi của Y Thiên, đốt lấy thân thể Y Thiên từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong.
Nhưng những nỗi đau này hắn sớm quen rồi, cũng sớm không còn quan tâm nữa rồi bởi vì ngay lúc này, trong lúc thập tử nhất sinh hắn chỉ còn một cơ hội. Và cơ hội này không cho phép hắn quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: sống sót. Và một ý nghĩ.
CHẠY!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN