Chương 24: Phải Sống!
Cơ thể hắn va chạm cùng với mảnh đất rơi xuống cùng, một tiếng"ầm"vang lên. Hắn nằm dưới đáy vực, toàn thân đau đớn, máu chảy ra không ngừng. Hắn cố gắng đưa tay lên, chạm vào mặt mình, cảm nhận dòng máu nóng.
"Ta còn sống ư? "Hắn tự hỏi.
"Là bằng cách nào? Cơ mà, bằng cách nào còn quan trọng sao? Mẹ kiếp nó chứ, trời cao quả không tuyệt đường người mà. Ha Ha Ha"Hắn thầm cười vì cơ thể đau đến nổi cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những tiếng rên đau đớn.
Y Thiên nằm dưới đáy vực, cơ thể rã rời. Cơn đau từ việc va chạm, kết hợp với cảm giác rỗng tuếch từ cánh tay đã không còn đang ứa máu ra liên tục dồn dập tấn công vào từng tế bào thần kinh.
"Aaaa. .. !"Hắn rên to trong cuống họng, một tiếng rên đứt quãng. Nhưng hắn không có thời gian để than khóc hay gục ngã. Hắn quơ quơ cánh tay phải trong bóng tối để mò mẫm xem thanh Thiên Bình Kiếm đang ở đâu.
"Á! Lạnh! "Hắn đột ngột thụt tay lại, hắn cảm nhận được bàn tay của mình vừa chạm vào một vật thể nào đó rất cứng, nó cực kì lạnh. Sức lạnh của nó còn mạnh hơn cả băng hàn từ Tiểu Mãng của Linh Nhi từng thổi ra nữa.
Lần này, do chuẩn bị trước hắn đã nắm chặt được vật thể tỏa ra luồng hơi lạnh kinh người ấy lại, hắn đưa lại gần mình rồi từ trong vạt áo hắn lấy ra viên Bạch Linh Quang, với ánh sáng phát ra từ Bạch Linh Quang hắn đã thấy rõ được vật thể trong tay mình, nó giống như một tinh thể đá quý. Y Thiên nheo mắt lại khi cảm nhận được một luồng khí lạ lùng ở bên trong viên tinh thể.
"Đây là yêu hạch? "Y Thiên không ngờ bản thân mình may mắn đến thế, hắn có thể đoán được đây hơn chín phần là một viên yêu hạch bởi hình dáng tinh thể kì lạ của nó, đặc biệt là nó chứa cả linh khí ở bên trong. Đó là thứ mà một viên đá quý không thể có được.
"May mắn thật, không ngờ ở đây lại nhặt được một viên yêu hạch. Chỉ là lúc đó chỉ đọc qua cũng không thể tự mình xác định được nó đạt phẩm chất cấp độ nào nữa. Mà tệ nhất không phải điểm này, ta quả thực chỉ biết công năng nó rất tuyệt diệu, còn việc hấp thụ ra sao thì… chưa đọc qua. "
Bàn tay phải của hắn vẫn nắm chặt viên yêu hạch, hắn đang cảm thấy rất ân hận vì khi đó chẳng chịu đọc hết khái niệm về yêu hạch. Hắn nuốt nước bọt rồi nhìn qua phía tay trái nơi chỉ còn phần vai đang không ngừng chảy máu, hắn nhắm mắt cắn răng quyết định.
"Dù sao để im cũng chết, đành liều vậy! Nếu chết còn có cái để xuống đó khoe. "
Và hắn đã quyết định đây là con đường sống duy nhất của mình. Hắn đưa viên yêu hạch lên miệng, cắn một cái"Cạch! "Viên yêu hạch hoàn toàn vỡ ra.
Một luồng linh khí nồng đậm, mang theo mùi của đất nung, lưu huỳnh và một thứ gì đó tanh nồng, ngai ngái, lập tức tràn vào cơ thể hắn. Nó không chảy vào kinh mạch như linh khí thông thường, mà tấn công trực diện vào đan điền và linh hải.
Cơn đau buốt óc lập tức ập đến, dữ dội hơn bất kỳ vết thương nào trước đó. Hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng, xé toạc chúng ra từng mảnh.
"Grừ! "Hắn gào lên một tiếng, giọng nói khản đặc đến mức không thể nhận ra. Hắn cảm thấy từng thớ thịt, từng gân cốt của mình đang bị một lực lượng vô hình xé rách, rồi hắn lại dùng nguồn linh khí dồi dào ấy mà vận khí khâu vá lại một cách thô bạo. Mặc cho sự phản phệ của vùng đất này đối với linh khí, mỗi lần hắn vận khí cơ thể đều như bị nổ từ bên trong vậy, hắn liên tục ói ra từng ngụm máu tươi nóng.
Những mạch máu trên tay, trên mặt hắn nổi lên, đỏ như máu, rồi nứt toác, máu tươi tuôn ra. Nhưng hắn không dừng lại. Hắn cắn chặt răng, nuốt xuống, nuốt trọn sự sống và nỗi đau của viên yêu hạch này vào người.
Một dòng linh lực khổng lồ cuồn cuộn trong cơ thể hắn, ép buộc hắn phải hấp thụ, phải chuyển hóa vì sự sống còn của bản thân.
"Tu vi của ta. .nó đang tăng lên? "Hắn phấn khích khi tu vi của mình, vốn đã là Luyện Khí Tam Tầng, đang được củng cố và tăng lên một cách chóng mặt, ngũ linh căn của hắn hoàn toàn được lấp đầy bởi linh lực.
Một luồng linh khí phóng thích mạnh bạo ra bên ngoài, là hắn đã đột phá rồi, thẳng một cách lên Luyện Khí Tứ Tầng, đã một cấp bậc được đột phá, cơn đau lại tăng lên gấp bội, như thể có hàng ngàn mảnh dao cạo đang xoay tròn trong đan điền của hắn. Nhưng hắn đã không thể ngừng lại. Hắn biết rằng chỉ khi tu vi đủ cao, hắn mới có đủ linh lực để chữa lành những vết thương đã rách nát kia.
Nỗi đau của sự phản phệ mỗi khi hắn vận linh khí bên trong cơ thể hòa quyện với nỗi đau thể xác khi bị linh khí kì dị ô uế trong yêu hạch tấn công, tạo thành một bản giao hưởng chết chóc trong cơ thể hắn.
"ARGHH! "Hắn lại lần nữa thét lên, lần này cổ họng hắn không còn khàn đặc như trước, có lẽ cơ thể hắn đang có dấu hiệu tốt lên rất nhiều.
Hắn cố gắng kiểm soát, cố gắng ép dòng linh lực kia vào đúng vị trí, nhưng nó quá mạnh, quá hung hãn. Dưới áp lực của quy tắc ở đây, hắn liên tục ho ra máu, máu đen, máu đỏ, như thể nội tạng của hắn đã vỡ vụn.
"Không. .. ta không thể chết. .. ta phải sống. .. ta phải… phải quay về. .. "Y Thiên cắn chặt răng, nếm thấy vị máu tanh trong khoang miệng. Hắn gồng mình chịu đựng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:
"SỐNG! "
Dần dần, tiếng xương cốt kêu răng rắc không còn. Dòng linh lực cuồng bạo bắt đầu lắng xuống, nhưng không phải biến mất, mà là nó đang dung hợp. Chúng không còn là những dòng chảy hung hãn, mà là một nguồn sức mạnh tĩnh lặng, ngủ yên trong linh hải của hắn.
"Là Luyện Khí Tứ Tầng? Ta thực sự đã tu luyện được rồi. Ha Ha Ha, ai nói ngũ linh căn là không thể tu luyện, nếu lần trước là may mắn thì lần này quả là thực lực rồi! "Hắn phấn khích hét toáng cả lên, gần như là muốn toàn không gian hang động tối tăm này lưu giữ lại cái khoảnh khắc lần đầu hắn tu luyện thành công vậy.
Y Thiên cảm nhận được một sự khác biệt to lớn, chỉ qua tấn thăng một bậc mà hắn đã cảm thấy cơ thể mình dần như mạnh lên rất nhiều, toàn thân cứng cáp thì không nói qua đi, nguồn linh lực dồi dào trong linh hải mới là điều khiến hắn phấn khích.
Cơn đau buốt óc đã dịu đi, nhưng một cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt vẫn bám lấy hắn. Đó là máu. Máu từ vết thương trên cánh tay trái không ngừng tuôn ra, là những dòng máu đỏ tươi, mà là một thứ chất lỏng đen sậm, đặc quánh, thấm đẫm xuống lớp đất mềm dưới thân hắn. Máu chảy ra không có âm thanh, nhưng Y Thiên có thể cảm nhận được nó đang rỉ ra, từng chút, từng chút một, kéo theo cả sinh mệnh và sự sống còn của hắn.
"Tiếc thay… một viên yêu hạch vẫn là không đủ rồi. Ta chẳng lẽ lại phải bỏ mạng ở đây sao? Ông trời à, nếu ông đã cho ta một cơ hội, thì đừng tiếc mà cho thêm một cơ hội nữa đi chứ! Ông nỡ lòng nào trêu ngươi một cậu bé mệnh khổ như ta sao? "Y Thiên bất mãn nằm ngửa ra hét to lên bầu trời qua rãnh khe nứt.
Chính trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, một luồng ánh sáng chói lòa vụt qua tâm trí hắn. Không phải là một hình ảnh, mà là một dòng chữ cổ xưa. Dòng chữ ấy bay vút ngang qua trí não, mang theo một thông điệp rõ ràng, một hướng dẫn dứt khoát. Hắn đã thấy nó trong cuốn Âm Dương Nhãn. Hắn biết bản thân cần làm gì tiếp rồi.
Như một phản ứng tự nhiên, mắt phải của hắn đột nhiên sáng lên. Ánh sáng ấy không phải là ánh sáng của sự sống, mà là một ngọn lửa màu xanh lục, một màu của tử thi, lạnh lẽo và u ám.
Cả đồng tử lẫn tròng mắt của hắn đều hóa thành một màu trắng trạch, không còn chút sắc thái nào của con người. Ánh mắt đó nhìn xuống cánh tay đã mất của hắn, rồi nhìn xung quanh, một tia sáng màu xanh khẽ chớp trong đôi mắt.
Với đôi mắt được khai mở từ Âm Dương Nhãn, hắn có thể thấy bóng tối bao trùm xung quanh hang động lập tức sáng lên, như thể có ánh mặt trời chói chang rọi vào.
Từng thớ đá, từng đường vân nhỏ nhất trên vách đá giờ đây hiện ra rõ mồn một. Lớp rêu đen nhão nhoét dưới chân hắn không còn là một mảng tối mờ ảo, mà là một thảm thực vật đầy chi tiết.
Từng sợi rêu li ti, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, tất cả đều trở nên sắc nét đến kinh ngạc. Mọi thứ đều bừng sáng, nhưng không phải là một ánh sáng ấm áp, mà là một thứ ánh sáng lạnh lẽo, một màu xanh nhợt nhạt, tựa như ánh trăng.
"Đây… đây là sức mạnh của Âm Dương Nhãn sao? Tên Tằng An kia, quả thật lỗ to rồi! Thế mà lại đưa cho ta một món công pháp tuyệt thế như vậy! "
Hắn kinh ngạc. Màn đêm không còn là nỗi sợ hãi của hắn nữa, thế giới xung quanh không còn là một vực thẳm đen ngòm, mà là một cuốn sách mở ra, đầy rẫy những chi tiết và bí ẩn.
Hắn có thể nhìn thấy những viên đá quý lấp lánh ẩn sâu trong khe nứt, những mạch nước ngầm đang chảy xiết, và thậm chí cả những con côn trùng nhỏ đang bò trên vách đá. Tầm nhìn của hắn giờ đây đã vượt xa khỏi giới hạn của một con người bình thường.
Và thứ quan trọng nhất hiện ra trước mắt hắn chính là những viên yêu hạch với các hình thể tinh thể vật thể khác nhau rơi đầy dưới đất.
Hắn muốn chạy đến, muốn hấp thụ tất cả, nhưng đôi chân đã tê liệt và bất động. Sự bất lực dâng lên trong lòng, nhưng chỉ trong chốc lát rồi bị thay thế bằng ý chí sắt đá.
Hắn không còn là một công tử bột yếu đuối nữa. Hắn đã trải qua một lần thập tử nhất sinh.
"Chết cũng đã từng cận kề rồi, có chút khó khắn này cũng khiến ta chùn bước? Không có đâu! "Hắn cố gắng gồng mình, dùng cánh tay phải còn lại bám chặt lấy nền đất ẩm ướt, kéo lê cơ thể đầy thương tích về phía trước để lại vệt máu trải dài phía sau.
"ARGHH! "Hắn gào lên vì đau đớn, cũng vì dồn lực về phía yêu hạch trước mặt. Mỗi một tấc hắn di chuyển là một lần nỗi đau xé rách da thịt, nhưng hắn không quan tâm.
Ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào những viên yêu hạch. Cứ cách một quãng ngắn, hắn lại dừng lại. Hắn dùng cánh tay run rẩy nhặt lấy một viên yêu hạch gần nhất, đưa lên miệng và cắn nát.
Tiếng"rắc"giòn tan vang lên, và một luồng linh khí cuồng bạo xộc thẳng vào đan điền. Hắn không quan tâm yêu hạch này có phẩm chất gì, có bao nhiêu sức mạnh. Hắn chỉ nuốt, nuốt lấy tất cả những gì nó có thể cho hắn. Mặc cho thế giới này vẫn không ngừng phản phệ, mặc cho từng thớ thịt, từng kinh mạch của hắn đang bị phá hủy rồi lại được tu bổ. Hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết nuốt, hấp thụ, và tăng tiến.
Linh khí nồng đậm từ những viên yêu hạch bồi bổ cho hắn một cách chóng mặt. Tu vi của hắn, vốn đã là Luyện Khí Tứ Tầng, lập tức được củng cố vững chắc, đạt đến đại viên mãn.
Tu vi tăng lên đồng nghĩa với cơn đau càng dữ dội hơn, như một dòng dung nham chảy vào từng tế bào, nhưng Y Thiên nghiến răng chịu đựng. Máu từ môi hắn chảy xuống, hòa với mồ hôi và những giọt nước mắt vô thức tuôn ra.
Hắn tiếp tục cắn, nuốt. Linh lực cuộn trào, phá vỡ bức tường vô hình, đưa hắn lên Luyện Khí Ngũ Tầng, rồi Lục Tầng, Thất Tầng.
Mỗi một lần đột phá, nỗi đau lại tăng lên gấp bội, hắn cắn răng, cắn đến mức chúng mẻ ra vang lên những tiếng"Kịch! Kịch! Kịch! ", gân xanh trên trán và cánh tay nổi lên căng cứng, như thể sắp bị căng đến phát nổ.
Hắn gào thét trong câm lặng, chỉ có đôi mắt trắng dã là biểu lộ sự đau đớn tột cùng.
Các con mắt khổng lồ trên trời nhìn thấy cảnh này đều nheo lại để nhìn rõ hơn về phía Y Thiên, một giọng nói vang lên, đầy uy áp, các con mắt phía trước không khiến mà lui ra hai bên nhường chỗ cho Độc Nhãn Vương đi lên.
"Đóa Đóa, nàng thật sự không biết mình tìm được sinh vật gì đâu. Sinh vật loài người này, đã vượt ra khỏi sự áp bức của hàng tỷ cấm chế của ta mà tăng tu vi, mặc cho cơ thể đang liên tục dao động phản phệ với quy tắc cấm chế. Hắn đều có thể sống qua. Nếu có thể, ta lại muốn nhiều lời nhắc nàng vài câu. Tuyệt đối cẩn thận với tên này, hắn ta không bình thường. "Rồi Độc Nhãn Vương chớp mắt một cái liền biến mất đi để lại khoảng không bầu trời rộng lớn.
Hắn là kẻ phản nghịch với tất cả các quy tắc ở đây, hấp thụ sức mạnh của vùng đất này, của những yêu thú đã ngã xuống ở đây, và chịu sự tra tấn không ngừng của sự phản phệ.
Nhưng hắn không dừng lại. Hắn nuốt và hấp thụ, nuốt và hấp thụ. Cho đến khi, một dòng năng lượng ấm áp từ đan điền lan tỏa khắp cơ thể. Hắn cảm nhận được xương cốt của mình đang được hàn gắn, cơ bắp đang được tái tạo, và các vết thương đang dần khép lại. Vết thương trên cánh tay trái đã ngừng chảy máu, nhưng nó vẫn còn đó, một vết thương nham nhở.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài không rõ, Y Thiên đã khôi phục được hơn chín phần của cơ thể. Hắn thở dốc, cảm nhận được sức mạnh to lớn đang cuồn cuộn trong người. Hắn sử dụng thần thức, quét một vòng qua toàn thân, và rồi, một sự thật kinh ngạc hiện ra. Hắn bất ngờ thót lên, tiếng kêu kinh hãi vang dội trong không gian kín của hang động.
"Là tam, là tứ, không là ngũ hành linh khí? Ít nhất là tam hành linh khí? Thật tốt, thật tốt quá. .. Không ngờ, yêu hạch này đã hoàn toàn khắc phục được hoàn toàn điểm yếu của ta. .. Đây. .. đây… Haha… Trời cao không tuyệt đường người a! Ta nhất định là Thiên Mệnh Chi Tử rồi, gặp họa không chết! Còn trong họa sinh may! "
Hắn lẩm bẩm, giọng nói run rẩy, xen lẫn sự kinh ngạc và một chút điên cuồng.
"Mẹ nó, cái lũ đã khinh thường ta. Cứ theo tốc độ này, chẳng qua bao lâu nữa, khi ta chính thức đột phá trúc cơ ra ngoài, bọn ngươi cứ trơ mắt nhìn gia gia ta đạp trên đầu đạp xuống đi! Ai bảo các ngươi khinh một ngụy linh căn cơ chứ! "Y Thiên hét to, giọng nói dứt khoác đầy mạnh mẽ và uất ức. Nước mắt hắn lặng lẽ rơi xuống, cứ như thể tất cả nỗi nhục nhã, uất hận của hắn bao lâu nay được giải thoát vậy.
Với thần thức quét khắp cơ thể, hắn nhận ra rằng cái thứ yêu hạch này thật ra bao gồm nhiều loại linh khí khác nhau, bỏ qua chúng đều rất ô uế và hoang dã, không rõ nó có tác dụng phụ gì về lâu dài.
Nhưng trước mắt với ngũ linh căn của hắn, đây lại là một món quà vô cùng quý giá. Y Thiên, người luôn bị coi là phế vật vì ngũ linh căn khiến cho hắn hấp thụ linh khí tự nhiên không biết bao nhiêu cho xuể, giờ đây lại có một nguồn sức mạnh hoàn hảo cho bản thân.
Chính sự hỗn tạp của linh khí trong yêu hạch lại cộng hưởng với ngũ linh căn, biến hắn từ một kẻ không thể tu luyện thành một thiên tài, với người ít linh căn hơn hắn sẽ không thể hấp thụ hết được nguồn linh khí dồi dào trong đây, để nó thoát ra.
Nghĩ đến việc nó thoát ra, hắn vừa thấy uổng phí vừa thấy đắc ý bởi hắn đã biến khuyết điểm chí mạng thành ưu điểm chỉ trong một khoảnh khắc. Bây giờ đây, hắn một thân đầy nhiệt huyết, hắn có thể cảm nhận được mình chính là nhà vua ở đây.
Hắn có thể cảm nhận được từng loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đang cuồn cuộn trong đan điền, tương thích hoàn hảo với nguồn linh khí hoang dã từ yêu hạch.
Sau cú sốc tuyệt vời ấy, hắn bắt đầu quan sát kỹ hơn môi trường xung quanh mình. Vực thẳm này không phải là một bãi săn, mà là một nơi kinh hoàng hơn thế rất nhiều. Với Âm Dương Nhãn được khai mở, hắn có thể thấy rõ ràng những bộ xương khô khốc của các loài yêu thú khác nhau nằm rải rác.
Có những bộ xương gần như còn nguyên vẹn, nhưng lại dính đầy một thứ chất lỏng hôi hám, nhầy nhụa, như những vết tích của nước dãi hay dịch tiêu hóa, cho thấy chúng đã bị ăn thịt một cách từ từ và tàn bạo.
"Nhìn dấu vết thế này, có lẽ sâu vào bên trong hang động có sinh vật tương tự Hỏa Sư Thú rồi, nguyên vẹn như vậy, không thể là rơi từ trên xuống được. "Hắn thầm suy luận.
Bên cạnh đó, lại có những đống xương vỡ vụn, gãy nát, văng tung tóe khắp nơi, chứng tỏ chúng không phải bị ăn thịt, mà là bị một lực mạnh mẽ nghiền nát khi rơi xuống từ độ cao kinh hoàng.
"Đây mới chính là bị rơi từ trên cao xuống, có lẽ chúng nó cũng giống ta? "Y Thiên bàng hoàng nhận ra, con Hỏa Sư Thú không chỉ ăn những con mồi yếu, mà còn dồn ép những con mạnh đến đường cùng, đẩy chúng rơi xuống đây như một trò tiêu khiển.
Sự thật đó khiến hắn kinh hoàng, nhưng cũng thắp lên một ngọn lửa giận dữ.
"Ta nhất định không phải là con mồi để ngươi ăn thịt! Nếu có cơ hội, mẹ kiếp con sư tử này, ta sẽ triệt để chém ngươi thành vạn mảnh, tốt hơn nữa là giam linh hồn ngươi lại, ngày ngày hành hạ! "Hắn gầm lên, tiếng nói vang vọng trong hang động.
Y Thiên đã bắt đầu đứng dậy được, đôi chân không còn tê liệt. Hắn vươn vai, cảm nhận được sức mạnh to lớn đang cuồn cuộn trong người. Cánh tay phải của hắn nắm chặt, một cú đấm có thể làm vỡ đá.
Hắn hướng mắt nhìn về phía một vật thể đang nằm lăn lóc cách đó không xa, một thanh kiếm kiếm tỏa ra ánh sáng bóng lóa kinh người, cho dù không có ánh sáng để phản chiếu.
Đó là Thiên Bình Kiếm, thanh kiếm mà hắn đã đánh rơi trong lúc rơi xuống đây. Hắn cúi người, dùng cánh tay phải nhặt thanh kiếm lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo phản ánh gương mặt của hắn trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo. Hắn mơ hồ cảm thấy mình trong thanh kiếm, một dáng vẻ nhếch nhác này cũng có chút đẹp trai.
"Quả không hổ là Y Thiên ta, đẹp hết phần của thiên hạ rồi! Nếu thế giới này không có thứ gọi là tu chân, linh khí. Chắc khắp phương nữ tử đều kéo về hết Mạc gia mà xếp hàng, một tiếng công tử, hai tiếng cũng công tử. Chẳng phải cũng xu nịnh để mà gả cho ta hay sao? Nhưng mà. .đó cũng chỉ là hư cảnh trong mơ mà thôi. "Hắn vuốt tóc, có chút buồn bã khi nghĩ đến những viễn cảnh mong muốn của mình.
Hắn bắt đầu cầm chặt chuôi kiếm trong tay, để lưỡi kiếm sát thân mình, từ từ cảm nhận từng hơi lạnh tỏa ra từ Thiên Bình Kiếm. Đột nhiên, hắn chuyển mình, mạnh mẽ vung kiếm về phía trước mặt, rồi thu kiếm về bên cạnh, lại chuyển mình lần nữa, hắn chém ngang thanh kiếm đồng thời thân hình cúi thấp xuống.
Hắn không chút chần chừ, đã bắt đầu múa kiếm. Kiếm quang loang loáng, theo từng nhịp điệu của kiếm pháp, hắn không chỉ luyện kiếm, hắn còn tranh thủ nhặt lấy những viên yêu hạch vơi dưới đất, nhai nuốt.
Mỗi khi hắn cắn nát một viên yêu hạch, một luồng linh khí nồng đậm lại cuộn trào, dồn thẳng vào đan điền. Cơn đau của yêu hạch luôn phá nát kinh mạch của hắn, xé nát cơ thể của hắn ra bởi nguồn linh khí hoang dã mạnh mẽ ấy, hắn lại phải dùng sức vận động linh khí trong cơ thể để chuyển hóa qua khắp thân thể.
Mặc dù nhờ có yêu hạch để chữa cho cơ thể không tốn sức khi luyện Lục Luật Kiếm đồng thời tăng cao tu vi một cách thụ động, nhưng cơn đau của sự phản phệ linh khí lại càng lúc tăng lên đến tột cùng đỉnh điểm, xé rách từng tế bào nội tạng của hắn, khiến hắn phải cắn răng nghiến lợi, gồng mình chịu đựng.
Xuất huyết nội tạng khiến máu hắn chảy ngược, trên khóe môi hắn luôn có những dòng máu chảy xuống, đến cằm rồi nó nhỏ từng giọt tí tách xuống, khiến mồ hồi và máu lẫn lộn dưới nền đất.
Tiếng vun vút của kiếm sắc bén, tiếng"rắc"giòn tan của yêu hạch vỡ vụn, tiếng tí tách của máu và từng tiếng gầm của Y Thiên trong lúc luyện tập vang vọng khắp nơi, hòa quyện vào nhau tạo nên một bản nhạc tàn khốc, nhưng cũng đầy sức sống rực lửa của hắn.
Thân thể hắn mệt nhoài, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng nguồn linh khí tuôn trào ra từ yêu hạch đang củng cố cơ thể hắn theo từng hồi, từng hồi.
Mỗi một nhát chém, mỗi một lần nuốt yêu hạch, hắn lại cảm nhận được sức mạnh đang dâng lên, xóa đi sự mệt mỏi, hàn gắn từng vết thương nhỏ. Không những tu vi đang tăng lên chóng mặt, thì Lục Luật kiếm cũng không kém cạnh, nhờ vào sự hiểu biết của hắn về kiếm đạo, Lục Luật Kiếm bây giờ càng luyện càng dễ. Tốc độ tăng tiến nhanh hơn cả vũ bão.
Tuy chưa xuống Hoàng Tuyền nhưng hắn cứ như đang tiến vào luân hồi, hắn luyện thân thể đến khi nứt vỡ, thần hồn đứt đoạn lại cắn yêu hạch mà chịu phản phệ của quy tắc mà vận khí phục hồi, cứ như vậy. Hắn không còn nhớ mình vung lên bao nhiêu kiếm, cắn bao nhiêu yêu hạch, cũng không rõ mình chết bao nhiêu lần. Hắn chỉ nhớ bản thân mình.
Đang liên tục được tái sinh!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN