Chương 23: Ta.. Chết Rồi?


Y Thiên giật mình tỉnh dậy trong một không gian hoàn toàn xa lạ. Một hơi thở lạnh lẽo đột ngột xộc vào phổi, mang theo mùi của đất ẩm, rong rêu và một thứ gì đó tanh nồng, ngai ngái.

Hắn mở mắt, đôi đồng tử co lại vì hoảng sợ. Thứ đập vào mắt hắn không phải là bầu trời xanh quen thuộc hay vòm tinh không đầy sao, mà là một xoáy nước khổng lồ của những dải tinh vân màu tím, xanh lam, và vàng kim đang cuộn tròn trên đầu, xoay chuyển không ngừng, phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị.

Ánh sáng ấy không có nguồn gốc, tĩnh lặng và u ám. Và trên nền trời ấy, vô số những con mắt lớn nhỏ đang nhìn xuống, một con mắt lớn nằm ngay trung tâm, đồng tử màu vàng dựng đứng. Ánh mắt của nó dán chặt vào hắn, như thể đang theo dõi một con côn trùng nhỏ bé. Nhìn sâu vào đó hắn cảm thấy bản thân như bị nuốt chửng vào vực thẳm không đấy.

Hắn nhìn xuống, dưới chân hắn là một mặt đất mềm nhão, ẩm ướt, phủ đầy một lớp rêu màu đen nhạt. Nơi này không có âm thanh của chim hót, không có tiếng gió thổi, tất cả chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Sự tĩnh lặng đó không mang lại cảm giác bình yên, mà là nỗi sợ hãi tột cùng.

"Linh Nhi? Lão Dương? "Hắn khẽ thốt lên, giọng nói khản đặc, như thể đã hàng thế kỷ không nói.

Không có tiếng đáp lại. Giọng hắn vang vọng rồi tan biến vào trong không gian, như một hạt bụi rơi vào vực thẳm. Y Thiên bắt đầu hoảng loạn. Cái đầu óc điên loạn của hắn bây giờ chỉ nghĩ được một điều:"Chạy đi! "

Hắn chạy đi, cắm đầu cắm cổ lao về phía trước, gọi tên Linh Nhi, gọi tên Lão Dương. Mỗi bước chân của hắn đều vấp phải những nhánh cây kỳ dị, những cành lá khô quắt, cào xước da thịt.

Hắn không quan tâm nhiều, chỉ muốn tìm lại họ. Hắn nhớ lại khoảnh khắc bị con mắt khổng lồ kia bao phủ, nhớ lại cảm giác toàn thân bị đè nén, và rồi… mọi thứ trở nên đen tối. Đồng tử hắn co lại như thể mới nhớ lại gì đó.

Hắn hoảng hốt kiểm tra lại người. May mắn là mọi thứ vẫn còn đó: chiếc túi gấm, thanh kiếm Thiên Bình, và thậm chí cả những cuốn sách cũ. Hắn run rẩy lấy ra một lá bùa liên lạc, nhưng khi hắn cố gắng kích hoạt, lá bùa không phát sáng.

Nó không hề có phản ứng gì. Hắn lại thử một lá nữa, rồi một lá nữa, nhưng tất cả đều vô dụng. Một cảm giác tuyệt vọng lạnh buốt như băng tràn ngập trong tim hắn.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy? "Y Thiên hét lên trong tâm trí.

"Không thể nào… chẳng lẽ nơi này là thứ gọi là bí cảnh sao… ta nhất định phải quay về! "

Hắn bắt đầu đi, không phải chạy nữa, mà là đi, hắn mò từng ngóc ngách để tìm ra manh mối giúp hắn có thể lần nữa ra lại thế giới bên ngoài. Hắn cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể để tăng tốc độ. Nhưng đổi lại là cơn đau quen thuộc trỗi dậy

Lần này, nó như có một bức tường vô hình chống lại, đẩy ngược luồng linh khí về tim hắn.

"Có lẽ nơi đây không cho phép dùng linh khí. Chậc, chết tiệt thật! "Y Thiên cắn răng ngã gục, hắn dùng hai tay chống xuống đất ho khan và nôn ra một ngụm máu. Máu hắn có màu đen, như thể đã bị nhiễm độc. Hắn run rẩy, nhận ra rằng ở đây, linh khí của hắn thật sự vô dụng.

"Mẹ nó, chỉ mới lên được luyện khí gần đây, vừa biết cách sử dụng thì lại thành phàm phu tục tử rồi. "Hắn không nhịn được mà chửi tục tự giễu, rồi bật cười điên dại.

Hắn bước những bước đi trong vô vọng, không có mục đích. Hắn dạo qua những khu rừng mà cây cối phát ra ánh sáng mờ ảo, qua những thác nước chảy ngược lên trời, và qua những ngọn núi treo lơ lửng, thách thức mọi quy luật vật lý mà hắn từng biết.

Quan trọng hơn tất thảy, bây giờ cơn đói đã kéo đến. Đây là lần đầu tiên trong đời Y Thiên phải đối mặt với những cảm giác này. Trước đây, dù gia tộc suy tàn, dù phải trốn chạy, bất quá hắn vẫn là một công tử.

Trong tay hắn không thiếu tiền bạc, đồ ăn thức uống luôn đầy đủ, thậm chí còn là những món tinh xảo, bồi bổ cho cơ thể.

"Ha ha, thật khó để có thể tưởng tượng được. Mạc Y Thiên ta cũng có ngày phải đi kiếm rau dại để ăn như bọn dân đen. Không những vậy, còn kiếm không ra nữa. "

Nhưng giờ đây, mọi thứ đều sụp đổ. Bụng hắn réo lên từng hồi, không phải vì cơn đói vặt, mà là một nỗi đói cồn cào, như có hàng ngàn con côn trùng đang cắn xé nội tạng. Đầu óc hắn quay cuồng, chân tay rã rời, mỗi bước đi đều nặng trĩu. Hắn cố gắng vận dụng kinh nghiệm sống sót từ những ngày trốn chạy, nhưng ở đây, mọi thứ đều xa lạ.

"Kia rồi, là trái cây! "

Hắn nhìn thấy một loại quả màu đỏ tươi, căng mọng, treo trên một nhánh cây mọc thẳng từ một tảng đá phát sáng. Nó trông thật hấp dẫn, và bụng hắn lại cồn cào.

Hắn đã từng đọc trong các cuốn sách tu tiên rằng những loại quả phát sáng thường là những loại linh dược quý hiếm.

"Biết đâu. .. ta lại là khí vận chi tử giống như mấy bộ tiểu thuyết đấy viết, vào đây là bí cảnh chủ yếu đạt nhận được truyền thừa, tăng sức mạnh! "Hắn thầm nghĩ, nuốt nước bọt.

Hắn thận trọng đưa tay ra, nhưng rồi lại rụt lại.

"Không đúng, nếu là linh quả, nó phải có linh khí chứ… Nhưng ở đây làm gì có linh khí? Quả thực không nên liều mà. ."Hắn lắc đầu, tự mắng mình ngu ngốc, và tiếp tục đi.

Sau đó, hắn thấy một con suối nhỏ, nước chảy ra từ khe đá màu tím nhạt, lấp lánh như pha lê. "Nước. .. "Hắn thầm reo lên, gần như muốn lao đến uống một hơi cho thỏa cơn khát.

Nhưng rồi hắn lại nhớ đến những gì mình đã trải qua. Nước ở đây có màu sắc kỳ lạ, và linh khí của hắn đã biến mất. Nếu uống phải thứ gì đó độc hại, hắn sẽ chết ngay lập tức. Hắn đành cắn răng chịu đựng cơn khát cào xé cổ họng.

"Dù sao cũng đã đói đã khát rồi, ráng chịu thêm chút. Không được nữa thì đành liều mà thôi, dù sao chết vì độc cũng hơn là làm ma đói. "Hắn nhăn mặt, thầm nghĩ.

Cuối cùng, sau khi lết đi thêm một đoạn đường dài, hắn nhìn thấy một loại nấm mọc dưới một cái cây cổ thụ to lớn. Loại nấm này có màu nâu đất, thân nấm to bằng bàn tay. Nó trông bình thường, không hề phát sáng, cũng không có mùi hương kỳ dị.

"Đây rồi. .. "Y Thiên thầm nghĩ, run rẩy.

Hắn lấy hết can đảm, dùng đầu ngón tay chạm vào một chút, rồi đưa lên lưỡi nếm thử. Vị đắng chát, pha lẫn với vị chua và mặn xộc thẳng vào cuống họng, khiến hắn muốn nôn ra.

Hắn gần như bật khóc. "Cái thứ quái quỷ gì vậy. .. ?"

Hắn nuốt xuống, cố gắng ép bản thân phải chấp nhận sự thật tàn khốc. Từ một công tử từng sống trong nhung lụa, hắn đã trở thành một kẻ phải ăn những thứ kinh tởm chỉ để tồn tại.

"Linh Nhi. .. huynh thật sự rất nhớ món thịt mà muội đút huynh ăn… Mẹ nó, tại sao lúc đó không ăn cho đã chứ? Thật muốn quay về mà. "

Sau một thời gian dài, không rõ là mấy ngày, mấy đêm, Y Thiên bắt đầu nhận thấy dấu hiệu của các sự sống khác. Dường như trong bất cứ nơi nào ở đây cũng luôn ngắm nghía hắn hết, đương nhiên là không nói đến mấy con mắt trên trời rồi.

"Nếu cảm giác của mình đúng thì có lẽ ở đây có cả yêu thú nữa. Cho dù có thấy thì mình của phải chạy thôi, không có tí tu vi nào, trong tay chỉ có một thanh kiếm này, đừng nói là yêu thú cấp cao. Chỉ mấy con nhị cấp đã có thể đè đầu mình rồi. Haizz"Y Thiên thầm thở dài trong lòng, không hiểu tại sao chỉ trong vòng chưa đến một tháng mà đầy thứ biến cố xui rủi cứ liên tục gọi tên hắn vậy.

Một tiếng động nhỏ vang lên, một nhánh cây bị gãy, một mùi hôi thối đặc trưng của xác động vật.

Y Thiên nhanh chân nhảy người lùi lại phía sau vài bước, tay nắm chặt chuôi kiếm giơ về phía trước mặt.

"Có thứ gì đó ở gần đây! "hắn cảnh giác. Như một bản năng sinh tồn, hắn cảm thấy thứ đó đang đến gần, hắn cố gắng né tránh thật nhanh, chạy đi ẩn mình sau những tảng đá kỳ dị, nhưng có vẻ như đã quá muộn.

Từ trong bụi cây, một con yêu thú khổng lồ lao ra một cào đã phá tan tảng đá ra, từ từ lộ diện trong khói bụi mờ mịt, Y Thiên kinh hoàng hai tay cầm chặt thanh kiếm đang run lên.

Đó là một con Hỏa Sư Thú, yêu thú tứ cấp, đúng như những gì hắn đã đọc được trong sách. Toàn thân nó là lớp lông vằn vện rực lửa, bờm cháy đỏ hung hãn, và đôi mắt vàng rực sáng như hai ngọn đuốc trong đêm tối. Hắn nuốt khan.

"Hỏa Sư Thú. .. yêu thú tứ cấp. .. "Hắn biết, với sức mạnh hiện tại của hắn cho dù là đầy đủ tu vi thì đối đầu trực diện với nó đều là tự sát. Nó gầm lên một tiếng, không gian như bị xé toạc, và Y Thiên cảm thấy ngực mình bị ép chặt, khó thở. Hắn run rẩy lùi lại, đôi chân run rẩy khiến hắn ngã quỵ xuống.

"Mình phải chạy! "Y Thiên vẻ mặt trắng bạch không còn giọt máu nhìn lên con Hỏa Sư Thú uy mãnh trùng trùng đang phát ra một sát ý nồng đậm.

Đôi tay của hắn rung lên dữ dội, không còn lựa chọn nào khác hắn nhanh chóng ổn định tinh thần đang hỗn loạn của mình, hắn chống kiếm đứng dậy nhanh rồi quay lưng bỏ chạy.

Không có bất kỳ sự kiêu hãnh hay dũng khí nào. Chỉ có nỗi sợ hãi thuần túy. Hắn chạy bán sống bán chết, không dám quay đầu lại. Tiếng gầm của con Hỏa Sư Thú đằng sau như một mũi kim đâm thẳng vào màng nhĩ, đau đớn đến tột cùng. Hắn nghe thấy tiếng đất rung chuyển, tiếng cây cối gãy đổ sau lưng. Yêu thú quá nhanh, nó đã đuổi kịp. Không, nó vốn là đang chơi trò mèo vờn chuột.

Một cú vung vuốt mạnh mẽ của nó, mang theo hơi nóng rực người, quất thẳng vào lưng hắn.

"Á! "Y Thiên kêu lên, cả người văng đi, đập mạnh vào một thân cây, xương sườn kêu rắc một tiếng.

Hắn nôn ra một ngụm máu. Tầm nhìn mờ đi, và hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng hắn vẫn không chịu thua. Hắn lồm cồm bò dậy, hai tay bám chặt lấy thanh Thiên Bình Kiếm, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

"Phải chạy. "Hắn tiếp tục lê lết đôi chân mệt nhoài của mình chạy tiếp, hơi thở có lúc đứt đoạn vì quá mệt, tay hắn vì bị thương nên buông lỏng một bên, một bên cầm Thiên Bình Kiếm khiến hắn chao đảo vì mất thăng bằng do chênh lệch trọng lượng.

Con Hỏa Sư Thú cứ như đỉa vậy, cứ bám theo mãi không dứt nhưng nó cứ luôn để cho Y Thiên một con đường sống, mỗi khi áp sát được hắn thì nó lại chậm lại vài bước để kéo giãn khoảng cách ra.

"Chết tiệt, sao nó đuổi mãi không ngừng vậy! "Y Thiên trong lòng kinh hãi, vẻ mặt ngày càng tái nhợt, hắn cắn chặt môi dưới, cả cơ thể gồng cứng cả lên.

Hắn vấp chân, ngã xuống. "Mẹ nó, chết thật rồi! "Y Thiên trong lòng sợ hãi, từ từ quay đầu lại phía sau, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra Hỏa Sư Thú thế mà không tấn công hắn. Hắn bây giờ nào có tâm trạng nghĩ nhiều, đầu óc hắn vang lên nhiều giọng nói khác nhau đang không ngừng quấy nhiễu lấy hắn. Chỉ là không giống như mọi khi, tất cả giọng nói ấy rất nhỏ và đều đang bị lấn át bởi hai từ.


"Chạy đi! "Hai từ này phát ra liên tục, khiến Y Thiên không thể suy nghĩ được gì khác nữa, hắn cứ chạy đi, chạy mãi nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của Hỏa Sư Thú. Đột nhiên trong đầu hắn minh mẫn cả lên, hắn thầm cười tự giễu.

"Thằng cha nó, thế mà ta lại dính bẫy của một con yêu thú như ngươi, Hỏa Sư Thú à. "Y Thiên lúc này mới bàng hoàng nhận ra, con yêu thú này vốn chẳng có ý định để hắn sống hay gì hết, nó vốn chỉ đang là vừa chơi trò mèo vờn chuột, cũng là vừa tiêu hao hắn đến chết. Chỉ tiếc cho đến bây giờ hắn mới nhận ra, thì toàn thân hắn đã rã rời, chân tay đều căng cứng, không còn chút sức lực để chiến đầu nào.

Bỗng dưng hai chân hắn mất thăng bằng rồi ngã khuỵu xuống, tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm. Tay còn lại đập mạnh vào đôi chân đã rệu rã của hắn, nhưng đôi chân tê liệt vẫn không có chút phản hồi nào. Hỏa Sư Thú thì đương nhiên đang tự đắc, từng bước chân nó bước đến đều rung chấn một phương, tỏa ra đầy sức uy mãnh. Nó cao chót vót, khi đến gần đây càng khiến Y Thiên thấy chênh lệch về độ lớn với nó, không khí xung quanh nó nóng bừng, có thể gây bỏng nặng.

"Ta không thể chết ở đây! Vì ta, cũng là vì Linh Nhi cần ta! "Hắn quát to lên, gương mặt tái nhợt bỗng có lại sinh cơ.

Hắn vung kiếm. Hắn không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân. Mũi kiếm sắc bén khứa một đường trên chân con yêu thú, không làm nó bị thương quá sâu, lớp lông rực lửa kia quá dày, nhưng đủ để khiến nó gầm lên vì tức giận và bất ngờ đau đớn.

"Roar! "Nó gầm lên, tung một cú vuốt mạnh xuống Y Thiên. Y Thiên né tránh, lăn người sang một bên. Mặt đất rung chuyển, một cái hố sâu hoắm hiện ra nơi hắn nằm qua.

"Sức mạnh của yêu thú tứ cấp, thật kinh khủng! "Hắn ngầm kinh hãi. Như thể không cho Y Thiên có cơ hội phản ứng, nó lại gầm lên khiến toàn thân Y Thiên cứng đờ, kế tiếp một cú vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ hắn.

May mắn thay trong lúc mấu chốt hắn vừa kịp nghiêng người, thanh kiếm chắn ngang, tia lửa tóe ra khi kim loại va chạm vào móng vuốt.

"Nhanh quá! "Hắn nhăn mặt hét lên.

Hắn dùng Thiên Bình Kiếm chọt thẳng thật nhanh từ bụng dưới của nó lên, quả là hắn đã khinh thường tốc độ của yêu thú tứ cấp rồi, chỉ chưa trong một cái chớp mắt nó đã né được hoàn toàn. Toàn thân Y Thiên lúc này trở nên nóng ran, hắn cảm thấy bản thân khí huyết đang trở nên sôi sục. Hắn bắt đầu cảm nhận được đôi chân của mình, hắn đứng dậy, chỉ chưa vững.

Trận chiến trở nên hỗn loạn. Hắn lại bắt đầu chạy, nó vẫn đuổi theo, nó đánh tới hắn dùng kiếm đỡ, hắn vung kiếm chém tới, nó lại né dễ dàng. Một cuộc chiến chỉ đơn thuần là trò tiêu khiển của Hỏa Sư Thú mà thôi.

Có lẽ như nó đang dần nghiêm túc cả rồi. Không còn chậm chạp nữa, nó bỗng gầm lên một tiếng

"Grừ! "Tiếng gầm của Hỏa Sư Thú vang vọng khắp không gian, rồi trở nên nhanh nhẹn bất thường, có lẽ đây mới chính là tốc độ thực sự của nó, mỗi đòn tấn công của nó đều mang theo sức mạnh có thể nghiền nát cả một ngọn núi.

Hắn né tránh, né tránh, né tránh. Hắn chỉ biết và chỉ có thể né tránh thôi. Hắn biết, một khi bị trúng đòn, hắn sẽ chết. Sức mạnh của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Đòn của nó không còn phải là đòn của một con thú, mà là đòn của một vị thần đang nổi giận.

Cuối cùng, hắn đã không thể né tránh nữa. Sau hàng chục lần né tránh, hắn cũng mệt mỏi.

"Sức mạnh đâu? Cho ta thêm sức mạnh, cái cơ thể thối nát này. Giúp ta đi, ta chưa muốn chết! "Y Thiên nghĩ thầm, đôi chân lảo đảo, cố gắng di chuyển nhưng không thể.

Hắn nhìn lên, thấy con Hỏa Sư Thú đang nhắm thẳng vào hắn. Nó há cái miệng khổng lồ ra, một quả cầu lửa khổng lồ đang hình thành. Hắn biết, đây là đòn chí mạng. Hắn không còn nhìn nó nữa, mà ngẩng mặt lên trời mặc cho từng giọt mồ hôi lấm lem chảy dài trên gương mặt thanh tú trắng trẻo của hắn, mái tóc đen dài của hắn cũng lòa xòa kết dính nhiều chỗ vì mồ hôi.

"Hiểu biết nhiều thì sao chứ, đôi chân đã không còn nghe lời nữa rồi. Làm sao mà né được Hỏa Cầu của nó đây? "Hắn nhìn lại phía sau, cũng chỉ biết cười mà thôi, một khe nứt rộng không thấy điểm dừng cũng sâu không thấy đáy, cho dù hắn có lực của mười đôi chân của không thể chạy được nữa.

BÙNG!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một màu đỏ cam rực lửa bao phủ cả một vùng trời rộng lớn, chôn vùi Y Thiên vào trong đó. Hắn ngã xuống, cơ thể tan nát, không còn sức lực để đứng dậy.

"Là ta… đã thua rồi? "Hắn nghĩ thầm, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng. Hỏa Sư Thú gầm lên, cú đấm mạnh mẽ mang theo sức mạnh kinh hoàng giáng xuống. Nó không hề nương tay, cũng không có vẻ kiêu ngạo. Nó chỉ đơn giản là muốn kết liễu con mồi.

Y Thiên không kịp né tránh, hắn theo bản năng giơ tay trái lên chắn ngang đỡ lấy cú đấm đó trực tiếp giáng xuống người hắn. Một tiếng"ầm"vang lên, mặt đất dưới chân hắn nứt ra, vết nứt sâu đến mức khiến một vùng dưới người hắn tách rời ra rơi xuống khe nứt sâu hoắm phía sau, tối đen như mực.

Sức mạnh của cú đấm quá kinh khủng, khiến toàn bộ cơ thể hắn theo nền đất đứt gãy mà văng xuống cái khe nứt đó. Hắn rơi xuống, cảm giác không trọng lượng bao trùm.

Tiếng gầm của con Hỏa Sư Thú xa dần, xa dần. Hắn thấy nó đứng trên miệng vết nứt, gầm lên một tiếng chiến thắng. Ánh mắt vàng rực của nó dán chặt vào hắn, đầy vẻ khinh bỉ. Rồi những con mắt trên bầu trời cũng vậy. Tất cả đều nhìn hắn, nhìn hắn rơi xuống vực thẳm.

Hắn bỗng thấy tay trái mình đau nhói, theo cơn đau hắn nheo mắt lại, đồng tử liên tục co rút, chưa bao giờ hắn được trải nghiệm một cơn đau kinh khủng đến vậy, rồi khi nhìn qua, hắn kinh ngạc mở to hắn mắt vì thấy cánh trai của mình giây trước vẫn còn giây sau đã lập tức giận cơ thể hắn mà rời đi, hắn chỉ mỉm cười. Một nụ cười thanh thản của kẻ sắp chết.

"Cũng chết cả thôi. .tiếc thay, cho dù chết thì cơ thể cũng không được hoàn thiện nữa. Mẹ nó, đời nó khổ đến thế là cùng. "Rồi hắn nhắm mắt, một phần vì không muốn nhìn thấy những con mắt li ti trên bầu trời cao, chín phần còn lại là vì muốn tận hưởng hết mọi cảm giác hoang đường trước khi chết này.

"Cả một đời người suy đi nghĩ lại, đã từng sung sướng, đã từng thất vọng, đã từng tiếc thương, rồi cũng đã từng yêu, cũng từng day dứt, rồi càng là vì hận thù mà sinh khổ đau, những chuyện này vốn chẳng phân đúng sai, con người ai rồi cũng sẽ chết và trải qua cảm giác này một lần thôi mà. "

Từng giọng hắn nói lên, thều thào nhỏ nhẹ nhưng dần dà một cảm giác đang lớn lên, đó chính là cảm giác không cam tâm, hắn cuối cùng cũng gỡ bỏ cái thanh thản giả tạo ấy đi, đôi mắt đỏ ngầu của hắn mở to ra, trừng trừng nhìn lên, không còn nửa ý sợ hãi đám mắt trên trời.

Hắn nắm chặt bàn tay phải lại, cảm nhận từng vết chai sạn, từng vết thương lành thành sẹo và chưa lành còn đang rỉ máu đang cộm lên, hắn tức giận đến cực điểm.

"Mẹ nó, tại sao ta lại chết? Tại sao người chết lại là ta? Ta vốn có thể bình bình yên yên cùng Bạch Tư Mi sống một kiếp hạnh phúc, cùng nhau nhìn Linh Nhi được gả đi cho một nam nhân tốt tánh. Rốt cuộc thì tại sao lại lâm vào bước đường này? Hahaha… ta hiểu rồi, tất cả đều do ngươi. Thằng chó Lý Triệt, ngươi cái quả rắm này cứ bám lấy vận mệnh ta không buông. Ta không muốn chết, cho dù phải chết ta cũng muốn kéo ngươi theo cùng tái ngộ dưới Hoàng Tuyền. "

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
    💭

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!

Loading...