Chương 7: Viết Cho Chúng Ta


Đôi khi, tôi muốn viết rất nhiều nhưng lại không biết bắt đầu từ điều gì nữa.

Nói về sự cô đơn sau khi tan làm, trên cung đường thênh thang đầy lá rụng chăng?

Hay kể lại câu chuyện về người đàn bà tự trói mình vào trăm thứ lằng nhằng

Rồi tàn đêm vẫn chưa chịu lên giường ngoan ngoãn ôm gối ngủ.

Ở tuổi này, tôi thấy quanh mình, ai cũng có những tổn thương mới và cũ.

Có người che giấu bằng một lớp phấn dày, bằng một màu son

Có người dửng dưng đối diện - lại có người khóc cạn nước mắt mà vẫn còn. ..

Riêng bản thân, vẫn giữ thói quen giả vờ dỗ dành: Không sao cả!

Đôi khi, tôi thèm cái ôm chân thành ở buổi chiều Gió lạnh,

đứng nhìn Nắng bỏ đi vội vã.

Ừ thì đã chia xaEm và Anh, đôi ngã

Ừ thì buông tất cảKhông còn nữa. .. Chúng Ta!

Nắng 03/25

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...