Chương 8: Tháng Ngày Loanh Quanh
Tôi vẫn loay hoay với cuộc đời,
Đem cảm xúc gửi vào câu chữ
Viết rất nhiều về người phụ nữ
Ở giai đoạn lừng khừng cầm - buông.
Tôi thường loanh quanh với nỗi buồn
Dắt tay nhau qua những con phố
Sao lâu rồi chưa tìm ra chỗ
Đã đánh rơi nụ cười ngây ngô.
. . .
Ở đâu đó trong cuộc sống thường
nhật, ta có thể bắt gặp một người
đang ngồi ở băng ghế chờ của một
chuyến xe buýt, lặng lẽ nhìn vào hư
không. Rồi khi xe tới thì họ vẫn
không đứng dậy để đi lên xe.
Ở đâu đó trong một quán cà phê, ta
có thể bắt gặp một người ngồi bên
ly cà phê còn đầy đã tan đá từ rất
lâu, thi thoảng họ khuấy nhẹ nhưng
vẫn không uống. Và dường như, họ
không còn hiện hữu ở không gian
này trong một khoảnh khắc.
Ở đâu đó trong căn phòng của
chính mình, ta có thể nhận ra mình
đã lật rất nhiều trang sách nhưng lại
chẳng đọc được chữ nào.
Và ở những va chạm vô hình ấy, ta
cảm nhận được một tâm hồn đang
mệt mỏi vì điều gì đó.
Ta có thể giấu nỗi buồn hay nỗi lắng
lo sau những tiếng cười, sau những
lời vui vẻ ở nơi đông người, ở trước
mặt những người quen kẻ lạ. Nhưng
sâu trong trái tim, ta vẫn mong có
được một giấc ngủ trọn vẹn trong
vòng tay ôm ấm áp của một người,
người cho ta tin tưởng dựa vào,
thả lỏng cơ thể và hơi thở nhẹ nhàng.
Nắng 04/2025
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN