Chương 16: Đêm Nằm Chờ Nắng Gọi Ta
Đêm Nằm Chờ Nắng Gọi Ta
Có những đêm, tôi nằm chờ nắng.
Như con sao biển bị sóng đánh dạt lên bờ cát, chờ một ai đó nhặt lên và thả nó vào lòng đại dương.
Như nhành hoa đang khô dần trong chiếc lọ thủy tinh trên bệ cửa sổ, chờ một ai đó nhìn thấy và đổ vào một ít nước mát.
Như cuốn sách đã sờn bìa trên kệ gỗ, chờ một ai đó nhớ đến lại cầm lấy, thổi nhẹ lớp bụi thời gian.
Có những đêm, tôi thèm nhìn ánh nắng.
Tôi lướt mạng xem ảnh người ta chụp, có cảnh sắc rực rỡ đủ màu, có gương mặt, có bóng dáng, có hoa lá cỏ cây, có núi sông trời đất. .. ở những thời điểm khác nhau. Thì thứ đọng lại trong tâm trí tôi thường là những tấm ảnh có nắng.
Tôi mở album xem lại ảnh mình đã bấm máy, phần nhiều đều có nắng: một góc nắng, một vệt nắng, một khe nắng hay một không gian đầy nắng. Tôi nhớ về ngày mình bắt đầu thích và tập tành chụp ảnh, lúc ấy, tôi vẫn chưa biết được nắng lại đẹp và kỳ diệu đến vậy.
Và Nắng mong manh như những cuộc tình. ..
BT0625.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN