Chương 98: TA ĐÃ NÓI RỒI!
#DMCR#VP:
Hít!
Câu nói của Minh Long vừa dứt, toàn trường ai nấy đều lại một lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh. Sự ồn ào, bàn tán ban nãy lập tức bị dập tắt, thay vào đó là một sự im lặng chết chóc, còn nặng nề hơn cả lúc A Khắc Đồ ngã xuống.
- Tên này… hắn nói cái gì vậy? Hắn điên rồi sao?
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tất cả mọi người. Họ nhìn hắn như nhìn một kẻ mất trí.
Nhưng rồi, bọn họ lại bất giác nhìn vào cái xác của A Khắc Đồ, nơi có một lỗ thủng lớn cháy đen ngay giữa lồng ngực, vẫn còn đang nằm đó như một lời nhắc nhở tàn khốc. Bọn họ lại nhớ lại cảnh tượng một cường giả Kim Đan hậu kỳ, Hùm Xám Tát Lan bất khả chiến bại, sụp đổ một cách vô cùng dễ dàng. Sự chế nhạo ban đầu lập tức bị dập tắt, thay vào đó là một sự kiêng dè và kinh hãi. Bọn họ không hiểu, nhưng họ phải thừa nhận một sự thật, tên này chắc chắn là một con quái thai không thể dùng lẽ thường để đo lường.
Mục Đầu lúc này mới hoàn hồn sau cú sốc. Vẻ mặt chuyên nghiệp của một phó quản sự đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoang mang. Hắn nuốt nước bọt, hỏi lại một lần nữa để xác nhận, giọng nói có chút run rẩy:
- Minh Long đạo hữu này, lời ngươi vừa nói… là chắc chắn sao? Một chọi chín đấy! Không có đường lui đâu!
Minh Long chỉ nhún nhún vai, vẻ mặt vẫn bình thản như không, như thể việc hắn vừa đề nghị chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng để tâm:
- Chắc chắn.
Hắn thầm nghĩ trong bụng:
-"Nếu phải lần lượt đánh từng tên một, vừa nhàm chán lại vừa quá mất thời gian. Tên A Khắc Đồ kia cũng không mạnh như lời đồn. Nếu chín tên còn lại cũng chỉ ở trình độ đó thì chi bằng để chúng cùng lên một lúc, coi như đây cũng là một buổi cọ xát, huấn luyện bản thân luôn cũng được. "
Cơ mà, đó không phải là mục đích chính. Nụ cười trên mặt Minh Long lúc này có chút gian xảo. Mục đích chính mà hắn làm vậy là vì một chữ thôi, đó chính là"Tiền".
Hắn hiểu rằng, nếu cứ đánh từng người một mà dễ dàng giành chiến thắng như vừa rồi, thì chẳng mấy chốc đám đông sẽ nhận ra thực lực của hắn và quay xe, đổ dồn tiền cược vào cửa thắng của mình. Lúc đó, tỷ lệ cược chắc chắn sẽ giảm mạnh, và tiền thắng được sẽ chẳng còn bao nhiêu. Điều này khá là bất lợi.
Còn nếu là một mình hắn chấp cả chín tên, một trận chiến mà nhìn vào ai cũng thấy là tự sát, thì tất cả mọi người sẽ nghĩ hắn chắc chắn thua. Khả năng kiếm được một món tiền cược khổng lồ từ những kẻ này sẽ còn cao hơn nữa.
. ..
- Một chọi chín?
Trên đài quan sát cao nhất, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc càng trở nên khó hiểu. Nụ cười thích thú trên môi nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đăm chiêu, phân tích một cách nghiêm túc.
Bản thân Nhĩ Lặc là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nàng hiểu rõ hơn ai hết, việc cùng lúc đối chiến với chín tên Kim Đan hậu kỳ, mỗi tên đều là đấu sĩ tinh nhuệ, thiện chiến, là một việc khó khăn đến mức nào. Dù có tự tin vào thực lực của mình, nàng cũng không dám chắc có thể toàn thắng mà không phải trả một cái giá không nhỏ.
Vậy mà tên Kim Đan sơ kỳ này lại dám tuyên bố một cách ngạo mạn như vậy…
- Không! Chắc chắn là tên này bị điên và chán sống rồi. Hắn nghĩ đây là trò đùa sao? Chỉ có thể là như vậy. - Nàng kết luận trong đầu, ánh mắt nhìn Minh Long lại trở về vẻ thương hại.
Dưới sàn đấu, Mục Đầu nghe thấy yêu cầu của Minh Long thì không dám tự quyết. Hắn liền đảo mắt lên phía đài cao nhất, nhìn về phía Tác Lợi, chờ đợi chỉ thị. Tác Lợi, người vẫn luôn đứng chờ lệnh, cũng đang nhìn chủ nhân của mình. Chờ khi thấy Tác Lợi, sau khi nhận được một cái gật đầu kín đáo đầy hứng thú từ Nhĩ Lặc, cũng khẽ gật đầu với mình, Mục Đầu mới thở dài một hơi.
Hắn quay sang nói với Minh Long, giọng nói vừa có chút kính nể sự dũng cảm, vừa có chút thương hại cho sự ngu ngốc của hắn:
- Nếu ngươi đã chắc chắn đến vậy, Đấu Trường Tát Lan cũng sẽ thành toàn cho ngươi.
Hắn phất tay ra hiệu. Những tên thuộc hạ khác lập tức hiểu ý, vội vàng di chuyển đến khu vực dành cho các đấu sĩ. Một lát sau, từ một đường hầm khác, chín thân ảnh to lớn, bặm trợn, đầy sát khí cũng đều lộ diện, đứng dàn hàng ngang đối diện với Minh Long. Chín cái tên của những đấu sĩ Kim Đan kỳ hàng đầu lần lượt được xướng lên, vang vọng khắp đấu trường, khiến khán giả ai nấy đều phấn khích không thôi.
Mục Đầu lại cất giọng, khuấy động bầu không khí đang sôi sục đến đỉnh điểm:
- Thưa quý vị khán giả! Vừa rồi chúng ta đã được chứng kiến sức mạnh kinh hoàng của Minh Long công tử đây! Và hiện giờ, không để chúng ta thất vọng, Minh Long công tử lại dũng cảm đưa ra lời tuyên chiến với chín đấu sĩ Tát Lan cùng một lúc! Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong lịch sử bao nhiêu năm qua tại Đấu Trường Tát Lan có một sự kiện điên rồ và kích thích như vậy!
Hắn chỉ tay về phía chín người:
- Và sau đây, ta xin được giới thiệu chín cái tên sẽ đối đầu trực tiếp với Minh Long!
Lời vừa dứt, khán đài vốn đã ồn ào nay càng thêm phần sôi động. Những tiếng bàn tán, tranh cãi nổi lên khắp nơi, chia thành hai phe rõ rệt:
- Hôm nay đúng là hời rồi! Ta đi xem đấu bao nhiêu năm, lần đầu tiên trong đời được thấy một trận đấu điên rồ như thế này tại Đấu Trường Tát Lan! Kích thích quá! - Một người hét lên đầy phấn khích.
Nhưng một giọng nói khác lại vang lên đầy vẻ chế nhạo:
- Hừ, hay ho gì chứ? Chỉ là một kẻ điên khùng đang tìm đường chết thôi. Vừa rồi có lẽ là do A Khắc Đồ chủ quan. Giờ một chọi chín thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ. Xem một màn thảm sát như vậy thì có gì hay nữa chứ?
Người bên cạnh lập tức phản bác:
- Ngươi mù sao? Không thấy vừa rồi tên Minh Long này thể hiện sức mạnh kinh khủng thế nào à? ! Trận này chưa chắc ai thắng ai thua đâu!
- Và sau đây. - Mục Đầu liền phấn khích nói tiếp:
- Là chín cái tên, chín chiến binh đã từng kinh qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử tại Đấu Trường Tát Lan này!
Hắn bắt đầu xướng tên, mỗi một cái tên vang lên, một đấu sĩ lại bước lên phía trước, khí tức hùng hậu, ánh mắt tàn nhẫn, tạo thành một bức tường người đầy áp lực:
- Đức Nại! Nhĩ Ba! Ngạch Đồ! Lặc Đức! Mông Khắc! Xuất Luôn! Cách Minh! A Nhật! Và Đặc Mộc!
Từng cái tên lần lượt được xướng lên, toàn trường lại hò hét ầm ĩ. Những cái tên này đều quá quen thuộc với những người thường xuyên xem đấu, bọn họ đều là các đấu sĩ hàng đầu tại Đấu Trường Tát Lan:
- Không ngờ Đấu Trường Tát Lan lại chơi lớn như vậy! Chín người này đều là tinh anh cả! - Một người kinh ngạc.
- Xem ra vừa rồi tên này to gan thách thức như vậy, đã thật sự chọc giận Tát Lan gia rồi. Chắc hẳn Đấu Trường Tát Lan cũng muốn nhân cơ hội này để lấy lại danh dự cho riêng họ, không thể để một tên tiểu tử vô danh dễ dàng càn quấy được.
Mục Đầu lại cất giọng:
- Những đấu sĩ của chúng ta đều đã có mặt đầy đủ! Sau đây, vẫn như cũ, sẽ là màn đặt cược! Liệu rằng sẽ có một kỳ tích không tưởng xảy ra với Minh Long gan dạ? Hay hắn sẽ phải bại dưới tay chín đấu sĩ hùng mạnh của Đấu Trường Tát Lan? Mời đặt cược!
Đám đông nghe vậy lại tiếp tục xôn xao, những tiếng tranh cãi, phân tích nổi lên khắp nơi.
- Ầy, một chọi chín, là một chọi chín đó! Đã vậy còn là vượt cảnh giới.
- Một chọi chín vượt cấp! Lão tử sống nửa đời người chưa từng nghe qua trên đời có chuyện phi lý đến như vậy!
- Đúng vậy! Vừa rồi A Khắc Đồ thua chắc chắn là vì khinh địch. Tên tiểu tử này chỉ là có chút thủ đoạn khác người mà thôi. Một chọi chín là tuyệt đối không thể! Chắc chắn là hắn bị điên đi tìm cái chết rồi, ngu gì mà đặt vào cửa của hắn!
Ở một góc khán đài, Cáp Tát và Đồ Nha nãy giờ quan sát, mặt mày đã trắng bệch vì lo lắng. Quyết định điên rồ này của Minh Long cũng khiến cả hai đứng ngồi không yên. Mặc cho trên tay Cáp Tát hiện tại đang cầm chiếc nhẫn trữ vật chứa linh thạch vừa thắng được ở hiệp đấu trước đó, hắn cũng không cảm thấy một chút vui sướng nào, trong lòng chỉ toàn là sự lo lắng cho an nguy của Minh Long.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cả hai, Minh Long dưới sàn đấu khẽ đảo mắt về phía Cáp Tát. Hắn mỉm cười, gật đầu một cách đầy tự tin, một cái gật đầu không lời nhưng lại mang theo một sự chắc chắn không thể lay chuyển.
Cáp Tát thấy vậy, sự lo lắng trong lòng dường như cũng được trấn an. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định:
-"Chắc hẳn công tử sẽ có cách riêng của ngài. "
Cáp Tát không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đặt trọn niềm tin vào Minh Long. Hắn len lỏi qua đám đông, một lần nữa tiến đến quầy cá cược, đặt hết số linh thạch vừa thắng được vào cửa của Minh Long.
Vài người bên cạnh lập tức nhận ra hắn, không khỏi lắc đầu:
- Chà… tiểu tử, ngươi vừa rồi cũng thật hên đó. Nhưng vận may không thể đến hai lần được. Lần này là một chọi chín, hắn chết chắc rồi, còn muốn liều ăn nhiều đến vậy sao?
- Thôi, tốt nhất là nên dừng lại đi, giữ lại chút vốn liếng đó mà sống qua ngày.
Cáp Tát cũng chỉ chắp tay, cười giả lả, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định:
- Tại hạ tin tưởng, hôm nay sẽ có điều kỳ diệu xảy ra.
Vị thần bí nhân trên khán đài, người vẫn luôn im lặng quan sát, lúc này cũng đưa một túi linh thạch cho tên thuộc hạ còn lại đang đứng kính cẩn sau lưng. Giọng nói của y trầm thấp, không một chút cảm xúc:
- Đặt hết vào cửa Minh Long thắng cho ta.
- Rõ! - Tên thuộc hạ không hỏi một lời, chắp tay nhận lấy rồi nhanh chóng hòa vào đám đông, làm theo.
Khóe miệng ẩn bên dưới tấm vải che mặt của y khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó đoán, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh Minh Long dưới sàn đấu:
- Để xem ngươi có thể mang lại bất ngờ thú vị đến mức nào.
Cùng lúc đó, trên đài quan sát cao nhất, Tác Lợi vội vàng chạy từ bên ngoài vào, mồ hôi nhễ nhại, bẩm báo với Nhĩ Lặc. Giọng nói của hắn vừa hưng phấn vì số tiền cược khổng lồ, vừa có chút lo lắng:
- Đại tiểu thư! Số tiền đặt cược nghiêng về chín đấu sĩ của chúng ta đã đạt đến một con số không tưởng! Gần như tất cả mọi người đều đặt vào cửa đó! - Hắn nói tiếp, giọng có chút run rẩy:
- Nếu như, chỉ là nếu như tên Minh Long này thắng, với tỷ lệ cược thế này, đây sẽ là trận đấu có số tiền thắng cược lớn nhất trong lịch sử của Đấu Trường chúng ta! Chênh lệch tiền cược giữa hai cửa là quá lớn!
Nhĩ Lặc nghe vậy, ánh mắt vốn đang thích thú lại càng lấp lóe lên một tia sáng kỳ lạ, một tia sáng của kẻ liều ăn nhiều. Nàng tiện tay tháo chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo trên ngón tay mình, vứt cho Tác Lợi một cách đầy tùy tiện:
- Đem đi, đặt hết vào cửa Minh Long.
- Ơ… dạ…!
Tác Lợi sững sờ, luống cuống bắt lấy chiếc nhẫn, không dám tin vào tai mình. Nhưng khi thấy ánh mắt không cho phép hỏi nhiều của chủ nhân, hắn liền rùng mình, nhanh chóng chạy đi làm theo.
Dưới sàn đấu, Minh Long nhìn từng dòng người chen lấn ở khu cá cược, quan sát đống linh thạch đang ngày càng chất cao ở quầy đặt cược cho chín đối thủ của hắn, mà không khỏi vui mừng. Hắn vô thức liếm liếm môi, trong mắt ánh lên sự tham lam không hề che giấu. Càng nhiều người đặt vào cửa kia, hắn càng thắng lớn:
- Cẩn thận rớt nước dãi ra kìa. - Ngọc Nhi cười khúc khích trong đầu hắn trêu chọc.
- Chà… chà… nhiều tiền quá. - Minh Long mặc kệ, trong lòng vẫn đang gào thét vì sung sướng:
- Chuyến này giàu to rồi a! Cứ thế này, có khi lão tử đổi nghề làm đấu sĩ chuyên nghiệp luôn cho rồi!
Toàn bộ khán giả nhanh chóng trở lại vị trí, nín thở hồi hộp quan sát sàn đấu. Mục Đầu thấy vậy cũng không dài dòng nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi gầm lên bằng tất cả khí thế của mình, giọng nói vang vọng khắp đấu trường:
- Thưa toàn thể quý vị khán giả! Không để quý vị chờ lâu! Sau đây… trận đấu vượt cấp sinh tử chiến, một địch chín, xin được chính thức… BẮT ĐẦU! !! !
"Đinh! Đinh! Đinh! "
Ba hồi chuông ngân vang, âm thanh sắc lạnh báo hiệu trận đấu sinh tử đã chính thức bắt đầu.
Minh Long nhìn chín tên bặm trợn trước mặt, bình tĩnh đánh giá. Tất cả đều là Kim Đan hậu kỳ, khí tức hùng hậu. Tên thì cầm chùy gai, tên thì cầm gươm, giáo mác trường đao có đủ. Chỉ có điều, vẻ ngoài của chín tên này, từ vóc người, gương mặt cho đến khí chất, đều có phần giống nhau. Hắn nhíu mày:
-"Mấy tên này đều cùng một mẹ sinh ra à? "
Nhưng kỳ lạ thay, sau khi tiếng chuông vang lên, cả chín tên đấu sĩ lại không hề tấn công. Bọn chúng đồng loạt nhìn nhau, rồi lại nhìn Minh Long với vẻ mặt đầy khinh thường và khó chịu, dường như không ai muốn ra tay trước cả. Đùa sao? Bọn hắn đều là các đấu sĩ hàng đầu, tâm khí cao ngạo. Tự nhiên Mục Đầu lại kêu cả chín tên cùng lúc đánh với một tên Kim Đan sơ kỳ. Dù tên này có chút bản lĩnh, nhưng hành động này không khác gì một sự sỉ nhục đối với bọn hắn.
Minh Long nhìn cảnh tượng trước mắt mà chán nản. Hắn cất giọng, có chút mất kiên nhẫn, cố tình khiêu khích:
- À… cái này… các ngươi định cùng lên một thể hay là từng người lên một đây? Chọn lựa lâu thế cơ à? Mà thôi, tốt nhất là cùng lên một thể đi cho nhanh.
Một tên trong đó, có vẻ là kẻ nóng tính nhất, nghe vậy thì trợn mắt, giọng nói ồm ồm đầy tức giận:
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đáng để chín người bọn ta cùng lúc ra tay sao? Mục Đầu cũng quá khinh thường bọn ta rồi đấy! Thắng được một tên A Khắc Đồ chủ quan thì đã sao chứ? - Nói rồi, hắn còn trừng mắt về phía Mục Đầu.
Minh Long ánh mắt lấp lóe, tỏ vẻ tò mò:
- Ngươi tên là gì cho dễ xưng hô đây?
Tên đấu sĩ nhìn Minh Long, nhếch miệng cười đầy tự tin, vỗ ngực:
- Lão tử họ tên trước giờ không đổi, Xuất Luôn!
- Phốc! Há há há…
Minh Long nghe xong cái tên lập tức không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tiếng cười của hắn sảng khoái, không chút kiêng dè, vang vọng khắp đấu trường đang im lặng:
- Xuất Luôn? Thật à? Ngươi… ngươi xuất cái gì vậy? Há há há…
- Không đứng đắn. - Ngọc Nhi trong thức hải thầm mắng, nhưng chính nàng cũng phải phì cười với cái tên Xuất Luôn này. Thật dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ không hay ho.
Xuất Luôn nghe thấy tiếng cười chế nhạo trắng trợn của Minh Long, sự sỉ nhục khiến gương mặt hắn đỏ bừng lên vì giận dữ. Niềm kiêu hãnh của hắn đã bị chà đạp một cách không thương tiếc:
- Vốn định cho ngươi cơ hội sống thêm vài giây. Được lắm! Đã vậy thì chết đi cho ta!
"Oành! "
Khí tức Kim Đan hậu kỳ của hắn triệt để bùng nổ. Trên thân hắn, Hỏa linh lực gia trì toàn thân, tạo thành một lớp áo giáp bằng hỏa diễm rực cháy. Hai tay hắn kết ấn.
- Hỏa Hổ Vương!
"RỐNG! !! "
Tiếng hổ gầm vang. Hai con hỏa hổ khổng lồ được hình thành từ ngọn lửa thuần túy, đôi mắt rực cháy sự phẫn nộ, xuất hiện từ phía sau Xuất Luôn, rồi không chút thương tiếc, vồ thẳng đến Minh Long.
Nhìn hai con hổ mang theo khí tức khủng bố đang vồ đến với tốc độ chóng mặt, nụ cười trên mặt Minh Long lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
"Đùng! "
Phần Thiên Luyện Ngục được triển khai. Một bức tường lửa Dương lực nóng rực, còn tinh thuần và mạnh mẽ hơn cả Hỏa hổ của đối phương bùng lên, tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc xung quanh hắn. Hai con hỏa hổ vồ đến, va chạm mạnh vào bức màn Dương lực, bị chặn đứng lại, gầm thét trong vô vọng, không thể tiến thêm được.
Ngay lúc đó, Lôi Lang Hành Ảnh triển khai! Thân hình Minh Long hóa thành một vệt sét, trong chớp mắt đã xuyên qua kẽ hở giữa hai con hổ, xuất hiện ngay trước mặt Xuất Luôn. Kim quang lôi lực lập tức gia trì lên cánh tay, một quyền mang theo tiếng sấm rền, không chút hoa mỹ, tung thẳng vào mặt hắn.
Nhưng Xuất Luôn cũng đã đề phòng từ trước. Hắn gầm lên, Hỏa linh lực bao trùm toàn thân, tạo thành một lớp hộ thuẫn bằng lửa dày đặc. Quyền kình của Minh Long va chạm vào hộ thuẫn, tạo ra một tiếng nổ trầm đục, lực đạo kinh người đẩy lùi Xuất Luôn về phía sau vài bước.
Vừa ổn định lại thân hình, Xuất Luôn liền tiện thể vung thanh đao trên tay, trảm một đường ngang hiểm hóc, nhắm thẳng vào cổ Minh Long.
"Vụt! "
Lưỡi đao chỉ chém vào khoảng không. Minh Long từ bao giờ đã biến mất, xuất hiện ở phía sau lưng hắn.
"RÍTTTT! !! !! "
Một âm thanh chói tai, mang theo lôi uy hủy diệt, thét gào lên, dội thẳng vào tai và cả linh hồn của Xuất Luôn. Hắn cảm nhận được một cảm giác tử vong nồng nặc chưa từng có, toàn thân cứng đờ, không thể cử động. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại.
- Thiên Điểu!
"OÀNH! "
Một đòn tấn công mang theo lôi quang hủy diệt đánh thẳng vào gáy của Xuất Luôn. Xuất Luôn, người trước đó còn đang đứng sờ sờ đầy uy thế, hiện tại cái đầu đã nổ tung như một quả dưa. Toàn thân hắn nặng nề đổ rạp xuống đất, trở thành một cái xác không đầu.
Cửu Trùng Minh Nhãn lóe lên một ánh đỏ rồi nhanh chóng thu lấy linh hồn vừa thoát ra. Minh Long đứng đó, bàn tay vẫn còn lách tách những tia sét. Hắn lạnh lùng đảo mắt về phía tám tên đấu sĩ còn lại, những kẻ đang đứng chết trân quan sát:
- Ta đã nói rồi… cùng lên một lượt đi.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN