Chương 97: LÊN CÙNG LÚC ĐI


#DMCR#VP:

- Hửm?

​Ở vị trí đài quan sát cao nhất, ánh mắt Cát Nhiệt Nhĩ Lặc, vốn nãy giờ vẫn đang lười biếng nhìn xuống, chợt lóe lên một tia hứng thú. Nàng ngồi thẳng người dậy

​- Vượt cấp sinh tử chiến à? Thú vị đây.

​Nhĩ Lặc cũng bắt đầu chăm chú quan sát phía dưới, tò mò muốn xem là tên điên nào lại chán sống đến vậy. Nàng hỏi Tác Lợi đang đứng bên cạnh:

- Là tên nào đăng ký mục này vậy?

​Tác Lợi nhanh nhảu đáp:

- Dạ thưa Đại tiểu thư, theo như Mục Đầu vừa báo cáo thì có một người tên là Minh Long, không rõ lai lịch từ đâu đến. - Nói rồi, hắn chìa một bản thỏa thuận bằng da thú ra trước mắt Nhĩ Lặc:

- Tiểu thư xem qua ạ.

​- Minh Long? - Nhĩ Lặc lẩm nhẩm:

- Chưa từng nghe qua cái tên này. - Nàng cầm tờ thỏa thuận lên đọc, rồi nhíu mày:

- Kim Đan sơ kỳ thôi à?

​- Dạ, đích thị là vậy thưa tiểu thư. - Tác Lợi đáp.

​- Ha, vậy để bổn tiểu thư xem kịch hay nào. - Nhĩ Lặc nhếch môi, vẻ mặt đầy thích thú.

​- Vượt cấp sinh tử chiến à? - Vị thần bí nhân ở một góc khác của khán đài cũng lẩm bẩm, giọng nói không rõ cảm xúc.

​Giọng thông báo của Mục Đầu tiếp tục vang lên, khuấy động bầu không khí:

- Thưa quý vị khán giả! Không để quý vị mất nhiều thời gian hơn nữa! Sau đây, ta xin trân trọng giới thiệu, đấu sĩ đầu tiên trong lịch sử Đấu Trường Tát Lan, dũng cảm tham gia thách đấu vượt cấp sinh tử chiến… Minh Long! !!

​Theo tiếng hô của Mục Đầu, Minh Long từ bên trong đường hầm, chậm rãi tiến ra đấu trường rộng lớn. Ngay lập tức, khán giả xung quanh hò hét ầm ĩ vì phấn khích, âm thanh như muốn xé toạc cả bầu trời. Hắn đứng giữa sàn đấu, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hàng ngàn ánh mắt đang đổ dồn về phía mình:

​- Chà… cảm giác này, cũng thật khó tả a.

Khí tức trên người Minh Long lúc này cũng không hề thu liễm che giấu, để cho tất cả mọi người có thể cảm nhận được. Ngay lập tức, toàn trường, từ những khán giả bình thường cho đến các vị khách quý trên đài cao, đều có thể dễ dàng đánh giá được tu vi của hắn. Sự ồn ào, huyên náo của đấu trường bỗng chốc im lặng đi vài phần, rồi thay vào đó là những tiếng xì xào bàn tán đầy kinh ngạc:

​- Kim Đan sơ kỳ?

​- Là… là Kim Đan sơ kỳ thật kìa! Ta không nhìn lầm chứ?

​- Tên này bị ngáo rồi hả? Dám lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ đi đăng ký vượt cấp sinh tử chiến? Hắn muốn chết đến mức nào vậy?

​Sự kinh ngạc nhanh chóng biến thành những tiếng cười nhạo và ánh mắt nhìn Minh Long đầy vẻ thương hại. Nhiều người còn lắc đầu, tặc lưỡi:

- Chậc… chậc… đáng tiếc, đáng tiếc. Nhìn còn trẻ như vậy cơ mà, tương lai có lẽ cũng không tệ, sao lại dại dột đi tìm đường chết ở cái nơi này. ..

​Mục Đầu phất tay về phía đối diện, giọng nói lại một lần nữa vang lên, được linh lực khuếch đại, át đi mọi tiếng xì xào bàn tán. Giọng điệu của hắn đầy vẻ kịch tính:

- Và đối thủ của Minh Long ngày hôm nay! Một chiến binh đã chinh chiến tại đấu trường của chúng ta từ rất lâu! Một cỗ máy chiến tranh không thể bị đánh bại! Người được mệnh danh là"HÙM XÁM TÁT LAN"!

​Hắn dừng lại, để cho đám đông tiêu hóa cái danh xưng đáng sợ đó:

​- Với thành tích bất bại hai mươi trận liên tiếp trong các trận đấu đồng cấp gần nhất! Không một đối thủ nào có thể sống sót rời khỏi sàn đấu dưới tay hắn! Xin được trân trọng giới thiệu!

​Mục Đầu kéo dài giọng, gằn từng chữ một để tăng thêm sự kịch tính và bạo liệt:

​- A… KHẮC… ĐỒ! !!

​"Ầm! Ầm! Ầm! "

​Cái tên vừa được xướng lên, toàn trường càng thêm phấn khích, tiếng hò reo còn lớn hơn gấp vạn lần so với lúc Minh Long xuất hiện. Sự thương hại dành cho Minh Long ban nãy đã hoàn toàn biến thành sự phấn khích tàn nhẫn, mong chờ được xem một màn thảm sát:

​- Trời ạ! Mới trận mở màn đã xếp cho tên nhóc kia đấu với A Khắc Đồ sao? Đây là muốn hắn chết không toàn thây à?

​Một số người có hiểu biết hơn, thường xuyên xem đấu ở đây, còn lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi:

- Xong rồi, xong thật rồi. Lại là Hùm Xám Tát Lan. Hắn nổi tiếng với xu hướng chiến đấu vô cùng bạo lực và tàn nhẫn, chỉ thích hành hạ con mồi cho đến chết.

​- Phải đó! Nghe nói một tay hắn đã giết hơn mười đấu sĩ đồng cấp ngay trên sàn đấu này. Số người bị hắn đánh cho trọng thương, tàn phế thì nhiều không đếm xuể. Trong cùng một cấp Kim Đan hậu kỳ, khó mà tìm được đối thủ nào có thể sánh ngang với hắn.

​- Hắn là một trong những con gà đẻ trứng vàng, là một trong những con bài chuyên dùng để thu hút khán giả của Đấu Trường Tát Lan!

Minh Long nghe cái tên vừa được Mục Đầu xướng lên, rồi lại nghe tiếng hò reo điên cuồng của đám đông. Hắn nhíu mày, ánh mắt tập trung quan sát về phía đường hầm tối tăm ở phía đối diện, nơi đối thủ của hắn sắp xuất hiện.

​Từ bên trong, một thân ảnh to lớn, vạm vỡ chậm rãi bước ra, mỗi bước đi đều khiến sàn đấu khẽ rung lên. Hắn có diện mục vô cùng bặm trợn, trên mặt còn có một vết sẹo dài cắt ngang qua mắt trái, khiến cho vẻ ngoài càng thêm hung dữ. Toàn thân hắn là một khối cơ bắp lực điền, cuồn cuộn như được tạc từ đá, vóc người cao tới hai mét. Hắn để trần phần thân trên, tay phải vác một chiếc rìu chiến to lớn, lưỡi rìu vô cùng sắc bén lấp lóe dưới ánh đèn, trên đó còn vương lại những vết máu đã khô đen, trông vô cùng đáng sợ.

​Khí tức Kim Đan hậu kỳ trên người hắn không chút che giấu, bùng nổ tỏa ra xung quanh. Luồng khí tức này không chỉ hùng hậu, mà còn mang theo một sát khí nồng nặc, lạnh lẽo của một kẻ đã quen với việc giết chóc. Nó như một cơn sóng vô hình, ập thẳng về phía Minh Long, dường như đang muốn tạo ra một uy thế tuyệt đối, đè bẹp ý chí chiến đấu của đối thủ ngay từ đầu.

​- Tên A Khắc Đồ này nhìn chiến thật. - Minh Long thầm đánh giá, nhưng vẻ mặt vẫn không một chút gợn sóng, hoàn toàn không bị luồng khí thế kia làm cho ảnh hưởng:

- Cơ bắp cuồn cuộn, sát khí nồng đậm. Trông chả khác gì một con gấu cả.

Mục Đầu phất tay, đợi cho tiếng hò reo tên của A Khắc Đồ lắng xuống một chút. Hắn cất giọng, được linh lực khuếch đại, vang vọng khắp đấu trường, khuấy động bầu không khí cờ bạc và khát máu:

​- Hai đối thủ của chúng ta đã chào sân khán giả! Và sau đây, phần mà tất cả mọi người mong chờ nhất! Xin mời quý vị khán giả, ai có hứng thú, hãy chủ động đặt cược! Liệu người chiến thắng trong trận Vượt Cấp Sinh Tử Chiến lịch sử này sẽ là ai? Là đấu sĩ vô danh nhưng dũng cảm, Minh Long? Hay là Hùm Xám Tát Lan bất khả chiến bại - A Khắc Đồ?

​"Xôn xao! "

​Vừa dứt lời, đám đông ai nấy đều nhao nhao, chen lấn xô đẩy về phía các quầy cá cược được bố trí xung quanh khán đài. Gần như tất cả mọi người đều dồn hết vào quầy ghi cược cho A Khắc Đồ giành chiến thắng, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đông đúc và hỗn loạn. Tiếng người hét kèo, tiếng linh thạch va vào nhau loảng xoảng, tất cả đều thể hiện một niềm tin tuyệt đối vào chiến thắng của Hùm Xám Tát Lan.

​- Đùa sao? Ai lại đi đặt cược cho tên nhóc kia chứ? Hắn là ai bọn ta còn chẳng biết!

​- Một tên Kim Đan sơ kỳ vô danh cũng đòi đấu sinh tử với Kim Đan hậu kỳ? Trừ khi hắn bị ngáo, bằng không thì chỉ có thể là muốn tự sát. Có ngu mới đặt vào cửa Minh Long thắng!

​Giữa đám đông hỗn loạn đó, Cáp Tát, theo chỉ thị trước đó của Minh Long, cũng len lỏi chạy đến khu vực cá cược. Hắn phải vất vả chen qua dòng người đang đổ về hướng ngược lại, tiến đến cái quầy ghi cược cho Minh Long, một cái quầy vắng tanh không một bóng người. Hắn không chút do dự, đặt toàn bộ số linh thạch trong chiếc nhẫn trữ vật mà Minh Long đã đưa, vào cửa Minh Long thắng.

​Thấy hành động kỳ quặc và số lượng linh thạch không nhỏ mà Cáp Tát đặt cược, vài người bên cạnh, có lẽ là những tay cờ bạc lâu năm, liền thương hại nhắc nhở:

​- Này tiểu tử, tính liều ăn nhiều hả? Nghe ta khuyên một câu, đừng dại dột ném linh thạch qua cửa sổ như vậy.

​- Đúng đó. - Một người khác chen vào:

- Đặt vào cửa A Khắc Đồ tuy ăn ít, nhưng chắc chắn là có tiền. Sao phải dại dột đi tin vào một phép màu không tồn tại như thế hả tiểu tử?

​Cáp Tát chỉ cười cười đáp lại, một nụ cười có phần ngây ngô nhưng lại vô cùng kiên định:

- Không biết sao nữa, nhưng tại hạ lại có một niềm tin mãnh liệt vào vị công tử này. Hì hì…

​Những người khác nghe vậy đều lắc đầu ngao ngán, phẩy tay, không thèm nói thêm nữa, coi hắn như một tên ngốc đã hết thuốc chữa:

- Ầy… thôi bỏ đi. Đã có lòng tốt nhắc nhở rồi, mặc xác ngươi.

​Cáp Tát chỉ cười giả lả chắp tay, rồi lùi lại, tìm một góc khuất trong đám đông. Ánh mắt hắn lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng, đảo về phía Minh Long đang đứng sừng sững, một mình một cõi dưới sàn đấu:

- Công tử, ngài nhất định phải cố lên.

​A Khắc Đồ nhìn Minh Long, kẻ có vóc người nhỏ bé hơn hắn rất nhiều, lại có tu vi thấp hơn hẳn hai tiểu cảnh giới. Hắn nhếch mép, để lộ ra hàm răng ố vàng, giọng nói ồm ồm như hùng rống, vang vọng khắp sân đấu:

​- Thật vô vị. Phó quản sự lại ghép cho ta đấu với một tên Kim Đan sơ kỳ tép riu thế này.

​Nói rồi, Khắc Đồ quẳng mạnh chiếc rìu chiến to lớn sang một bên, tạo ra một tiếng"ầm"vang dội. Ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh bỉ:

- Chẳng cần đến thứ này. Tiểu tử ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ chơi đùa với ngươi từ từ.

​Minh Long nghe những lời kiêu ngạo đó, vẻ mặt chỉ hiện lên sự chán nản. Hắn thầm hỏi trong thức hải:

- Ngọc Nhi, ngươi đánh giá tên A Khắc Đồ này thế nào?

​Giọng nói của Ngọc Nhi vang lên, vẫn lười biếng như thường lệ:

- Cũng gọi là mạnh ở trong đám Kim Đan hậu kỳ đấy. Sát khí nồng đậm, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Tuy nhiên, theo ta đánh giá, so về độ nguy hiểm và sự sắc bén, thì vẫn còn yếu hơn tên Lãnh.

​Minh Long gật đầu, trong lòng đã có sự tính toán:

- Yếu hơn cả Lãnh à? Chậc…

Toàn bộ khán giả nhanh chóng yên vị trở lại, sự hưng phấn ban đầu được thay thế bằng một sự im lặng đầy mong chờ. Giọng nói của Mục Đầu lại vang lên:

​- Hai đấu sĩ chú ý. Đây là sinh tử chiến. Một khi đã bắt đầu, chỉ có thể có một người sống sót bước ra khỏi sàn đấu này. Các ngươi có thể dùng mọi thủ đoạn hiện có của bản thân để giành chiến thắng. - Hắn dừng lại, nhấn mạnh:

- Tuy nhiên, những trường hợp sau đây sẽ được coi là không hợp lệ như sử dụng Lệnh bài nhất kích, đan dược hồi phục trong trận đấu, hoặc bất kỳ pháp bảo nào có thể can thiệp từ bên ngoài. Ngoài ra, vì là sinh tử chiến, nên dù có chủ động nhận thua, trận đấu cũng sẽ không dừng lại cho đến khi có một người nằm xuống. Cả hai đã nắm rõ luật chưa?

​Minh Long cùng A Khắc Đồ đồng loạt gật đầu xác nhận, ánh mắt cả hai đều không một chút dao động.

​Mục Đầu thấy vậy thì cười sảng khoái, giơ cao hai tay lên, khuấy động bầu không khí:

- Tốt! Vậy thì thưa quý vị khán giả, trận đấu vượt cấp sinh tử chiến lịch sử sau đây, xin được chính thức… BẮT ĐẦU!

​"Đinh! Đinh! Đinh! "

​Ba hồi chuông dài, vang vọng vang lên, âm thanh sắc lạnh như tiếng dao, báo hiệu trận đấu đã chính thức diễn ra, không thể quay đầu.

​Dưới sàn đấu, A Khắc Đồ thong thả tiến lại phía Minh Long, mỗi bước chân của hắn đều nặng nề như búa tạ. Hắn bẻ các khớp ngón tay, bàn tay to lớn nắm chặt lại, kêu lên từng tiếng"rắc rắc"ghê rợn, âm thanh vang rõ trong đấu trường đang im lặng. Miệng hắn cười gằn, giọng nói đầy thương hại:

- Tiếc cho ngươi.

"​Oành! "

​Khí tức Kim Đan hậu kỳ bạo phát triệt để. Thổ linh lực từ trong nội thể Khắc Đồ bành trướng ra bên ngoài, tạo thành một luồng áp lực nặng nề như núi, đè xuống vị trí của Minh Long. Hắn giậm mạnh chân xuống đất.

​"Rầm! "

​Mặt đất bằng đá cứng rắn rung chuyển dữ dội. Ngay lập tức, đất cát từ dưới chân Minh Long đồng loạt trồi lên, hóa thành những mũi giáo sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng đâm lên, muốn đem hắn nghiền nát thành thịt vụn.

​Minh Long chỉ nhíu mày, thân hình khẽ động, nhẹ nhàng lướt sang một bên, dễ dàng né được toàn bộ mũi giáo đất.

​"Vụt! "

​Ngay lập tức, A Khắc Đồ đã áp sát Minh Long chỉ trong nháy mắt. Bàn tay to lớn của hắn, được gia trì bởi Thổ linh lực nặng nề như một ngọn núi, mang theo tiếng gió rít gào, nhằm thẳng đầu Minh Long mà vỗ xuống.

​Tốc độ của A Khắc Đồ thật sự rất nhanh trong cùng cấp độ, hoàn toàn trái ngược với thân hình đồ sộ của hắn, tạo ra một sự bất ngờ chí mạng. Tưởng chừng như Minh Long, người vừa né xong đòn trước, còn chưa kịp đứng vững, đã sớm phải nhận kết cục bi thảm thì.

"Vút! "

Thân thể Minh Long lại một lần nữa, như một chiếc lá trong gió, nhẹ nhàng lướt đi, dễ dàng né được đòn tấn công hủy diệt này.

​"Ầm! "

​Bàn tay của Khắc Đồ đập thẳng xuống nền đất. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khiến một góc đấu trường rung lắc dữ dội, đá vụn bay tung tóe, để lại một cái hố hình bàn tay sâu hoắm. Ánh mắt A Khắc Đồ lấp lóe, sự coi thường ban đầu đã biến mất. Hắn hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, cũng có chút bản lĩnh đấy.

Minh Long nhìn A Khắc Đồ, vẻ mặt không chút dao động, thậm chí còn có một tia thất vọng. Hắn khẽ lắc đầu:

​- Chậm quá.

​Hai chữ nhẹ tênh, nhưng lại như một cái tát trời giáng vào niềm kiêu hãnh của A Khắc Đồ. Hắn gầm lên một tiếng như dã thú, điên cuồng lao đến, bắt đầu một cuộc tấn công như vũ bão.

​Khắc Đồ liên tục sử dụng từng đòn quyền cước, mỗi một cú đấm, mỗi một cú đá đều được Thổ linh lực gia trì, mang theo sức mạnh kinh hoàng như muốn phá nát cả không gian. Không chỉ vậy, hắn còn vận chuyển Thổ linh lực, điều khiển đất đá xung quanh sàn đấu. Khi thì mặt đất dưới chân Minh Long đột ngột hóa thành một vũng bùn, muốn kìm hãm tốc độ của hắn. Khi thì những bức tường đất khổng lồ từ hai bên ập vào, muốn nghiền ép hắn thành thịt vụn. Khi thì vô số những mũi giáo sắc nhọn từ mặt đất trồi lên, không một kẽ hở.

​Nhưng đối mặt với những đòn tấn công hủy diệt đó, Minh Long lại như một bóng ma không thể nắm bắt. Hắn không hề đối đầu trực diện, thân pháp Lôi Lang Hành Ảnh được triển khai thuần thục giúp hắn dễ dàng lướt đi, né tránh tất cả mọi đòn tấn công.

A Khắc Đồ càng lúc càng mất kiên nhẫn, hắn gầm thét, ra đòn ngày một điên cuồng hơn, nhưng vẫn không thể chạm vào dù chỉ là một góc áo của Minh Long. Hắn cảm thấy mình như đang cố gắng dùng tay không để bắt một con cá trạch trơn tuột.

​Đám đông quan chiến, vốn đang mong chờ một màn thảm sát, lúc này cũng có vẻ mặt mộng bức:

​- Tên này… né được hết sao?

​- Thì ra hắn cũng có chút bản lĩnh, thân pháp thật quỷ dị. Khó trách lại tự tin tham gia vượt cấp sinh tử chiến như vậy.

​- Nhưng có vẻ như vậy là chưa đủ. - Một người khác phân tích:

- Từ nãy đến giờ, hắn chỉ toàn tránh né mà thôi, không hề có một đòn phản công nào. Cứ tiếp tục thế này, linh lực cạn kiệt thì cũng chỉ có một con đường chết.

​A Khắc Đồ dường như đã mất hết kiên nhẫn trước sự trơn tuột của Minh Long. Ánh mắt hắn trở nên gắt gao, bàn tay to lớn đưa ra, hướng về phía cây rìu đang nằm dưới đất. Cây rìu lập tức bay vút về tay hắn:

​- Xem ngươi còn chạy đi đâu!

​Miệng Khắc Đồ niệm khẩu quyết, đôi mắt của hắn chợt trở nên đục ngầu màu nâu đất. Lập tức, mặt đất bằng đá dưới chân Minh Long mềm ra, hóa thành một vũng lầy quánh đặc, trói chặt lấy chân hắn, khiến hắn không thể di chuyển được.

​- Đây rồi! Đây rồi! Tất sát của A Khắc Đồ! - Đám đông hò reo:

- Trận đấu kết thúc rồi!

​A Khắc Đồ gầm lên, âm thanh vang dội khắp đấu trường:

- Hoàng cấp cực phẩm vũ kỹ - ĐỊA SÁT!

​Hắn bay người lên không trung, cây rìu trong tay lóe lên ánh sáng màu nâu đất. Thổ linh lực cuồn cuộn trào dâng bao bọc lấy lưỡi rìu, khiến nó trông nặng nề như một ngọn núi nhỏ. Cùng lúc đó, vũng lầy dưới chân Minh Long chợt cứng lại, rồi biến thành một trụ đá, đẩy cả thân thể Minh Long đang bị kẹt chân lao thẳng lên trời, hướng vào lưỡi rìu đang chém xuống! Đây là một đòn kết hợp hoàn hảo giữa khống chế và tấn công, không một kẽ hở:

​- Xem ngươi còn chạy đi đâu?

- CHẾT!

​Nhưng đối mặt với cái chết cận kề, khóe miệng Minh Long lại nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:

- Cuối cùng cũng chịu đánh thật à? Đáng tiếc. .. ngươi còn chưa đủ mạnh.

​Đôi mắt của hắn đột nhiên thay đổi. Cửu Trùng Minh Nhãn kích hoạt! Minh Long nhìn thẳng vào đôi mắt của A Khắc Đồ đang lao xuống. A Khắc Đồ đang đắm chìm trong sự đắc thắng, chợt cảm thấy linh hồn mình như bị hút vào một vực sâu đỏ thẫm, thân thể đang lao xuống khựng lại một nhịp:

- Cái gì đây?

​"RÍT! !! "

​Chớp lấy khoảnh khắc đó, kim quang lôi lực vô tận tuôn trào, rực sáng trên tay phải của Minh Long. Một tiếng lôi điểu hót vang dội, rít gào thẳng vào tâm trí của tất cả khán giả quan chiến, khiến tất cả đồng loạt dựng đứng hết tóc gáy.

​- THIÊN ĐIỂU! !!

​"OÀNH! "

​Thiên Điểu va chạm trực diện với lưỡi rìu. Một tiếng ken két chói tai vang lên. Cây rìu chiến bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, rồi trước ánh mắt kinh hoàng của A Khắc Đồ, nó vỡ tan thành vô số mảnh vụn!

- Không thể. .. !! !!

Thiên Điểu không hề suy giảm, phá tan vũ khí rồi xuyên thẳng vào lồng ngực của A Khắc Đồ, để lại một cái lỗ lớn cháy đen, lôi quang vẫn còn đang lách tách tàn phá bên trong.

Thân thể A Khắc Đồ bay ngược như diều đứt dây, sinh cơ đoạn tuyệt, Cửu Trùng Minh Nhãn lấp lóe đoạn lấy linh hồn của hắn rồi nhanh chóng thu liễm lại như ban đầu.

Tĩnh!

​Toàn trường tĩnh đến cực điểm. Vài giây trước còn đang gào thét điên cuồng, giờ đây, hàng ngàn con mắt đều dán chặt vào thân ảnh của Minh Long, không một ai dám thở mạnh:

​- Cái… cái gì vừa diễn ra vậy?

​- Ngươi… ngươi có nhìn thấy gì không?

- Ta… ta có nhìn thấy gì đâu… chỉ là một tia chớp…

​- Tên này… một đòn diệt sát Hùm Xám Tát Lan?

​Trên đài quan sát cao nhất, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc bật dậy khỏi ghế, vẻ lười biếng và kiêu ngạo thường ngày đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự chấn động tột độ:

- Cái gì? Tên này là ai?

Nàng quay sang Tác Lợi. Tác Lợi lúc này cũng đang trợn mắt há hốc mồm, bị tiếng quát của nàng làm cho giật mình, vội định thần lại.

​- Ơ… tiểu… tiểu nhân cũng không biết tên này là ai.

​- Vô dụng! - Nhĩ Lặc quát tháo:

- MAU! Đi điều tra xem rốt cuộc hắn là ai cho ta!

​- Dạ… dạ… tiểu nhân đi ngay! - Tác Lợi gật đầu lia lịa, vội vàng lui ra.

​Ở một góc khác, thân ảnh thần bí cũng đứng bật dậy, hai tay siết chặt lại. Y không còn tin vào mắt mình trước cảnh tượng vừa diễn ra. Y quay sang, truyền âm cho một người có vẻ như là thuộc hạ đứng sau lưng:

- Mau đi tìm hiểu, Minh Long này rốt cuộc là ai, thân thế ra sao, báo lại cho ta.

​Tên thuộc hạ gật đầu:

- Rõ! - Rồi nhanh chóng hòa vào đám đông, rời đi.

​Dưới sàn đấu, Mục Đầu cũng đang đứng tròn mắt nhìn, gương mặt cứng đờ như tượng đá. Hắn lắp bắp, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, giọng nói vang lên khắp đấu trường:

- Ơ… trận đấu kết thúc… Minh… Minh Long… thắng!

​Chỉ có Cáp Tát cùng Đồ Nha là vui sướng tột độ. Hai huynh muội nhảy cẫng lên:

- Hoan hô công tử! Công tử quả nhiên bất phàm!

​Toàn trường lúc này mới như bừng tỉnh, không ngừng bàn tán xôn xao về cái tên"Minh Long".

Hắn đứng phía dưới, phớt lờ mọi ánh mắt, nhìn lên Mục Đầu, cất giọng, phá vỡ sự ồn ào:

​- Danh sách vượt cấp sinh tử chiến dành cho ta, ngươi chuẩn bị có bao nhiêu người?

​Mục Đầu liền đáp:

- Có… có mười người hơn cấp ngươi. Ngươi vừa giết một rồi thì còn lại chín. Sao vậy… - Giọng Mục Đầu có phần rụt rè:

- Ngươi… ngươi muốn đánh tiếp hả?

​Minh Long vẻ mặt có chút chán nản, gật đầu:

- Đúng vậy, ta vẫn muốn đánh tiếp. Cơ mà một tên thế này thì yếu quá.

​Hắn vươn vai một cái, rồi nói ra một câu khiến cả đấu trường lại một lần nữa chết lặng:

​- Thôi, cho lên cùng lúc cả chín tên còn lại đi.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 10:

- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND

- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND

+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...