Chương 53: Mãi Mãi Một Tình Yêu <3
#TNL:CK#LTU:
Sau cuộc chiến cam go, ảo ảnh Y Thiên đã gục ngã, chỉ để lại một tí xương cốt chưa hoàn toàn bị đốt tan thành cát bụi, với một chút ý niệm chiến thắng cố chấp đến đau lòng.
Hắn cũng muốn chiến thắng mà? Hắn cũng có mục đích để đi đến đây và rời khỏi đây, hắn cũng chỉ muốn thê tử của hắn - Bạch Tư Mi có thể cùng hắn sống một đời phàm nhân vui vẻ không ganh đua với đời, mãi mãi vui vẻ, cho đến khi đầu bạc răng long.
"Tại sao. .Tại sao ta lại thua? Tại sao. .tại sao ta phải mất nàng, phải rời xa nàng. .? Tại sao chúng ta đều phải chết. .Rốt cuộc là tại sao? Tư Mi… nàng làm ơn, hãy trả lời ta. "
Hắn đau khổ, trong lòng đầy sự không can tâm thều thào vài dòng tâm tư bứt rứt rồi cũng ngắt lịm đi.
Hơi thở đứt đoạn, trái tim đã bị cháy thành một hạt khô quéo.
Đúng là cuộc sống này quá thực tế, quá tàn khốc, quá khắc nghiệt. Nó đã đánh chết giấc mơ chưa hoàn thiện của hắn, đánh chết hắn, đánh chết cả tình yêu hắn dành cho thê tử của mình, và tất cả điều đó vẫn không giết chết được Bạch Tư Mi, cô nương trong trẻo thiện lành này!
****
Ở nơi xa xôi, một người phụ nữ với mái tóc đen tuyền đang ngồi bên dòng suối. Đôi chân dài gầy trắng trẻo của nàng ngoe nguẩy trong dòng nước trong lành, nàng đang nhìn vào một chiếc gương, trong đó có một quả trứng lửa đang trôi nổi, nàng mỉm cười, một nụ cười đầy sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.
"Y Thiên. .. cuối cùng, chàng cũng đã lấy lại được chính mình rồi. "Nàng nói, giọng nói đầy sự nhẹ nhõm:
"Cuối cùng, chàng cũng đã trở thành Thiên Phụng Tử thật sự. "
Nàng nhìn vào chiếc gương, và nàng thấy rằng, quả trứng lửa đang tỏa ra một ánh sáng rực rỡ, một ánh sáng của sự sống, một ánh sáng của sự tái sinh.
Nàng đưa tay ra, chạm vào chiếc gương. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, một cảm giác của sự kết nối, một cảm giác của sự yêu thương. Dường như nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, sự tồn tại của người nàng yêu thương.
Nàng biết rằng hắn đã thua. Hắn đã thua nỗi đau của chính mình, hắn đã thua những mình khác. Nhưng không vì thế mà nàng thất vọng hay bất đắc chí với hắn, nàng chỉ cảm thấy buồn bã, chỉ thấy đau khổ thay cho hắn.
Bạch Tư Mi ngồi đó, nhìn vào chiếc gương, một giọt nước mắt quặn thắt lăn dài trên má. Nhưng nàng cũng không thể vì mình ích kỉ mà muốn hắn chết được.
Tư Mi ôm lấy chiếc gương ấy, áp sát vào mặt mình lăn lăn như thể nàng muốn cùng hắn dựa mặt vào cảm nhận.
"Thiếp biết chàng ở đấy, chàng đang nhìn thiếp và muốn chạy đến đây ôm lấy thiếp thật chặt vào lòng, nói ra những lời sến súa mà tự thân chàng cho là phong tình. .. "
Nàng khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
"Là chàng đang trả lời thiếp đúng không, quả trứng này đang không ngừng nổi lên những ngọn lửa sưởi ấm cho tình yêu của chúng ta, một ngọn lửa cháy vĩnh cửu tựa như tình yêu chàng trao cho thiếp vậy. "
Nàng đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, một khoảnh khắc mà hắn có thể lấy lại được chính mình, một khoảnh khắc mà hắn có thể trở thành người mà hắn nên là.
"Đây chưa phải là lúc. "Nàng lẩm bẩm, giọng nói đầy sự yêu thương và hy vọng:
"Chàng hãy trở lại đi, thiếp thân sẽ ở đây chờ chàng đến bên cạnh. Hai chúng ta sẽ mãi không rời nhau, chỉ là không phải lúc này thôi. "
Nàng nhìn vào chiếc gương, và nàng thấy rằng, quả trứng lửa đang lấp lánh, như thể nó đang đáp lại lời nói của nàng.
Nó không mang màu sắc, không có hình thù, chỉ là một khối năng lượng thuần khiết. Đó là kết quả của sự thất bại, là minh chứng cho sự sụp đổ.
"Được rồi. ."Tư Mi gằn lên vài tiếng tựa như tự kiên cố thêm cho giọng nói của mình:
"Huyền Long đón Huyết Mạch Thiên Phụng! Theo dòng băng tuyền lạnh lẽo thấu xương mau quay trở lại nơi ngươi thuộc về! "
Một giọt nước mắt ở trên gò má Bạch Tư Mi chảy xuống xuyên qua chiếc gương, nhỏ giọt thẳng vào quả trứng lửa. Ngay lập tức quả trứng trong chiếc gương vỡ tan ra.
***
Cùng lúc. ..
Đột nhiên, khúc xương đang cháy tàn của ảo ảnh Y Thiên bỗng rung lắc rất mãnh liệt, nó dần không có trọng lượng bay từ từ lên lơ lửng giữa không trung. Một ánh sáng yếu ớt bắt đầu lấp lánh từ bên trong.
Từng sợi cơ thớ thịt đang dần từ bên trong trái tim khô héo giải phóng ra bên ngoài đan xen bó vào nhau mà liên tục tái tạo dưới ngọn lửa thiêng đang không ngừng cháy rực trong dòng ánh sáng rạng ngời đang từ bên trong khúc xương của hắn vạn phương phóng ra bên ngoài.
Ba tên bọn chúng kinh ngạc nhìn vào.
"Gì thế này? "Phong Huyễn lẩm bẩm:
"Hắn. .. hắn chưa chết sao? "
Ánh sáng đó càng lúc càng mạnh, nó chiếu sáng cả một bầu trời không gian rộng lớn đến kinh ngạc.
Ba tên Kim Đồng, Phong Huyễn và Lục Nhãn cảm thấy một luồng sức mạnh quen thuộc, nhưng lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó là sức mạnh của tên ảo ảnh Y Thiên vốn đã chết đó, nhưng nó đã trở nên thuần khiết và mạnh mẽ hơn cả.
Như thể Thiên Phụng đang thực sự dùng cơ thể của hắn để giáng lâm phàm trần vậy. Một uy áp kinh người vô cùng huyền thoại đè nặng lên từng bờ vai của ba người bọn chúng
"Không. .. không thể nào! "Kim Đồng hét lên:
"Hắn. .. hắn đây là. .đang tái sinh ư? !"
"Biết rồi tên ngu! Ta không có mù! "Lục Nhãn nhắm mắt lại.
Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ đang tỏa ra từ cơ thể đang không ngừng tái tạo của ảo ảnh Y Thiên. Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Bọn chúng giờ đây không còn chủ lực nào cả.
Hắn thì đã mất đi Khí Linh, nên toàn thân tu vi cũng trở về không. Phong Huyễn chỉ thiêng về hỗ trợ, còn Kim Đồng vốn đã cạn kiệt linh lực trong loạt chiêu mà hắn đã dùng trước đó.
Thiệt tình là cả ba người bọn chúng không có bất kì cơ sự, bí chiêu gì để có thể liều mạng lao lên ngăn cản cả, chứ đừng nói gì mà sòng phẳng đối đầu.
Hắn đưa ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đang rực cháy trước mặt, hắn không cảm thấy hận thù hay ức chế vì thế cục đã định là thắng nhưng lại thua trong sự ngỡ ngàng, dù vậy hắn cũng không có ý gì gọi là không can tâm hay căm hờn.
Hắn chỉ cảm thấy một sự tĩnh lặng, một sự bình yên đến lạ lùng.
"Chúng ta đã thua rồi. .. "Mở mắt ra, hít một hơi thật sâu hắn thở dài:
"Là thua một cách triệt để, tâm phục khẩu phục. Chẳng trách người Kim Đan đó lại nhắc nhở chúng ta trước, cũng chẳng trách chúng ta khinh nhờn hắn được. Chỉ trách chúng ta số mệnh đã tận, từ đầu đã định sẵn một kết cục là thua rồi. Tiếc rằng gia tộc của chúng ta ngoài kia đã phải thất vọng mang nỗi uất hận mà chết thôi. "
"Ta hiểu rồi. "Phong Huyễn nói, giọng nói đầy sự bình tĩnh. Hắn cũng như Lục Nhãn, cũng đã chấp nhận số phận của mình:
"Chúng ta rồi cũng sẽ chết, chỉ là. .sớm hay muộn mà thôi. Trận này thua bởi vì hắn ta đã quá mạnh rồi a. Hắn ngáo ngơ lộ nhiều sơ hở như vậy đã là cho chúng ta quá nhiều cơ hội rồi. Không may thay, chúng ta cũng không thể thắng dù đã dựa vào đó. "Hắn nói, rồi hắn nhắm mắt lại.
Nhìn thấy cả hai đang dần chấp nhận số phận chết của mình, Kim Đồng một người có tính cách mạnh mẽ trong lòng dù không can tâm nhưng cũng đành phải tình nguyện chịu cái chết đang đến.
"Chậc! "Hắn khẽ tặc lưỡi, giọng nói đầy sự không can tâm:
"Cuối cùng vẫn là thua sao? Lúc đó nếu ta sớm nhìn ra được thâm tâm của hắn không để hắn dần quen thuộc mà điều khiển được sức mạnh này. Bảy người chúng ta lúc đó hợp sức lại, chẳng phải đã thắng rồi sao? "
Nhưng đó chỉ dừng ở chữ"Nếu"và nó không thể tồn tại ở thực tế.
BÙNG!
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện, và rồi nó nhấn chìm mọi thứ vào bên trong. Ba tên đó lập tức biến mất vào trong.
Trái với sự tuyệt diệt của nó ở bên trong nó, có một sự sống đang được ấp ủ, một sự sống mới.
Ảo ảnh Y Thiên lại một lần nữa được tái sinh, lần này chân thân Thiên Phụng theo huyết mạch đang chảy sôi sục trong dòng máu của hắn mà hiện lên hoàn toàn rõ nét mang theo vài tiếng kêu vang vọng tỏa khắp không gian.
Bất quá hắn bây giờ đã cùng Thiên Phụng hòa vào làm một, toàn bộ tâm trí đều không còn là của hắn nữa mà là một khoảng không rỗng tuếch.
"Ta. .ta đã chiến thắng rồi. .nàng. .nàng có thấy không Bạch Tư Mi? "Miệng hắn luôn lẩm bẩm vài lời.
Cố gắng gượng người hắn lấy lại được một chút suy nghĩ, hắn ngơ ngác nhìn khung cảnh tan hoang đầy máu lửa xung quanh, mặt đất có vô vàn vết lõm loét sâu hoắm, trên bầu trời bị xé toạc nhiều chỗ.
Trên một dải đồng bằng bát ngát cỏ thế mà lại có nhiều dòng nước thay nhau chảy xiết cuốn đi nhiều cái xác không còn nguyên vẹn cùng với dòng máu đặc sệt đỏ ngòm.
Cả thân thể hắn mỏi nhừ, đột ngột mất cảm giác mà khuỵu chân, quỳ rạp đôi đầu gối xuống đất. Hơi thở hổn hển, có nhiều phần đứt đoạn giữa chừng.
"Chúng nó đã chết hết rồi sao ta vẫn chưa được ra ngoài? "Hắn ngơ ngác tự hỏi:
"Chẳng phải người đó nói chỉ cần một Y Thiên còn sống thì kẻ đó sẽ được ra ngoài và được ban cho một sức mạnh có thể cứu vãn tình huống bên ngoài hay sao? "
Không hề có một ai trả lời cho câu hỏi của hắn cả.
Một không gian rộng lớn thế ấy vậy mà chỉ có thanh âm cháy rực của vạn hỏa đang thiêu đốt lấy thân thể của hắn.
Bây giờ tốc độ sinh mệnh bị thiêu đốt lại nhanh kinh hoàng hơn cả lúc trước, toàn thân hắn đang bị vạn hỏa ngấm vào tan từ trong ra ngoài từng mảng từng mảng lớn nhỏ.
Hai mắt hắn bắt đầu lim dim, mờ dần.
Hắn thấy thoáng qua trước mắt xuất hiện một cánh cổng màu trắng. Trong đó, Bạch Tư Mi với bộ váy cưới màu đỏ xa hoa lộng lẫy, tay ôm một bó hoa chạy tới phía hắn đang quỳ rạp.
"Ta. .đây là đã được triệu hoán ra lại bên ngoài? "Trong lòng hắn thầm mừng rỡ.
Đôi chân mày của hắn dần dãn ra khi nhìn thấy gương mặt nàng tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.
"Này phu quân, mọi người không ai nhắc chàng là cầu hôn chỉ quỳ một chân thôi à? Mọi người đều ở đây, chàng mau đưa chân còn lại lên đi. .thiếp ngại lắm! "
Mọi thời gian đều như ngưng trệ lại ở một khắc này.
Hắn nhìn xuống tay của mình, vạn hỏa đang thiêu đốt toàn thân hắn biến đi đâu mất rồi. Hắn chỉ thấy mình cũng đang mặc bộ đồ cưới ôm sát cực kì sang trọng, tay đang cầm chiếc nhẫn cưới.
Hắn cảm thấy cảnh này thật quen thuộc, dường như hắn đã từng trải qua một lần rồi. Nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn dâng lên cảm giác cực kì bồi hồi, tựa như lần đầu, bàn tay hắn run rẩy cầm chiếc nhẫn cưới đeo vào ngón áp út của nàng, nói:
"Không sao đâu, ta không ngại. Nàng biết không, đàn ông mà quỳ hai gối xuống với phụ nữ là đang cầu trời phù hộ cho sinh thật nhiều mấy nhóc hài tử cả nhà sum sê đấy! "
Nàng khẽ đánh vào ngực hắn, gương mặt nàng đỏ bừng e thẹn:
"Chàng đấy! Cứ trêu chọc thiếp hoài. ."
Hắn cười cười, giọng nói vô cùng chắc chắn một chữ cũng không có nửa phần do dự:
"Vậy, nàng có nguyện ý gả cho ta không? Nguyện ý làm Mạc phu nhân, làm thê tử cho Mạc Y Thiên ta, đồng cam cộng khổ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, mãi mãi không tách rời. Cho dù là cái chết chia cách, cho dù là vạn kiếp không biết nhau, cũng mãi mãi một tình yêu! "
Nàng bỗng bật khóc, nhưng môi nàng cười rạng rỡ. Tay còn lại của nàng che lấy miệng, giọng nghẹn ngào:
"Thiếp. .nguyện ý! "
Rồi nàng nắm lấy bàn tay của hắn vừa đeo nhẫn cho nàng, nàng xoay người lại kéo theo hắn chạy về phía trước, đầu nàng quay lại mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn. Giọng đầy vẻ toại nguyện:
"Vậy, chàng có muốn cùng thiếp đi đến chân trời góc bể hay không? "
Hắn vội vàng đáp:
"Ta. .ta muốn! "
"Ta muốn cái con mẹ ngươi! "Một giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy quen thuộc vang lên.
Kế tiếp đó là một tiếng"Phập! "vang lên, đầu của hắn ngay tức khắc rơi xuống dưới một nét chém siêu ngọt bằng lưỡi kiếm vô cùng sắc bén trong tay một người có vẻ hơi to lớn chút.
Vạn hỏa lập tức bốc lên nhưng bị hỗn độn hắc xích khí bao trùm lấy thân thể người đó va chạm, sau một hồi giao đấu vạn hỏa thất thế thu mình vào trong thân thể của hắn dưới cái cổ trần sau khi đầu bị chặt xuống.
"Hahaha! "Nụ cười quen thuộc này. .
Chính là Y Thiên thật!
Hắn đã trở lại và trở nên thật sự lợi hại, toàn thân thể của hắn gần như to lớn hơn nhiều so với lúc trước khi hắn bị nhốt vào trong trận pháp.
Hắn cười khinh khỉnh đạp lên thân thể của tên đó buông lời sỉ nhục:
"Chết tiệt! Không ngờ tên sâu róm này sống dai vậy. Mà thôi, cũng cảm ơn ngươi vì giải quyết hết bảy tên phiền phức kia, lại hủy đi trận pháp. .-"
Chưa nói từ"kia"hắn đã trở nên bực tức mà nhìn vào đám tro màu trắng xóa đang phát sáng trong tay, bực bội chửi:
"Mẹ kiếp! Ai mà ngờ được lúc đấy ta lại điên quá muôn phần giải phóng hỗn độn hắc xích khí ra bên ngoài, toàn thân thể đều như một cái thùng đầy nước sắp vỡ, may có Bạch Linh Ngọc ở đây kịp thời thanh tẩy giúp cho ta. Tiếc là nó cũng vì lượng lớn các loại sát khí, hận khí, oán khí, .. bao quanh lấy tiêu hao mà vỡ tan rồi. .. "
Y Thiên ngẩng đầu lên trời cảm thán:
"Aaaa. .thật là tiếc quá đi! "
Nhưng cũng rất nhanh chóng, hắn liền tức khắc lấy lại trạng thái lạnh tanh như thường ngày, thanh Thiên Bình Kiếm sắc bén trong tay óng ánh lên gương mặt hắn.
"Lâu ngày không gặp. Ngươi vẫn còn đẹp trai như thường ngày nhỉ? "Hắn tự hỏi rồi lại từ mình cười ha hả giữa không gian vắng tanh, không bóng người.
Dáng vẻ điên điên khùng khùng này. .. đích thị là Y Thiên hắn rồi, không có kẻ nào giả mạo được.
Hắn khẽ vung một kiếm quét ngang, cảm giác vẫn đầm tay. Lại đạp lên thân thể đang dần bị ngọn lửa tàn tiêu hủy của ảo ảnh Y Thiên vài cái, cười khinh bỉ:
"Thôi. .dù sao thì ngươi cũng đã giải phóng ta khỏi trận pháp chết tiệt đó, giao đấu giết chết bảy tên đó tranh thủ thời gian cho ta phục hồi. Và nói gì nói chứ ngươi canh thời gian hay thật đấy, ta vừa hồi phục xong thì ngươi cũng là đang trạng thái hấp hối luôn. Tiện thể cho ta một chặt lấy đầu. Ngươi đã giúp ta nhiều vậy, ta không tiếc gì mà chúc ngươi kiếp sau được hạnh phúc bên cạnh Tư Mi của riêng ngươi nhé! "
Y Thiên sút mạnh một cái vào xác của hắn làm nó tùy tiện lăn về phía trước, kéo theo một đoạn dài máu đỏ đặc sệt loang lổ.
"Tên sâu róm chết tiệt! "
Nói rồi, Y Thiên quay phắt đi, y phục của hắn rách mất một phần để lộ ra cơ thể cường tráng dưới mái tóc trắng xóa suôn dài phấp phới cùng với hình xăm như rễ cây luôn đỏ ửng chạy từ phía nửa thân trên bên phải đến toàn thể tay phải của hắn.
Một dáng vẻ cực kì oai phong lẫm liệt, hắn bước thẳng về phía trước nơi mà có một vết rách không gian đang không ngừng mở rộng ra. Hắn đoán đó là cánh cổng dẫn đến tầng bốn.
"Linh Nhi. .xin hãy chờ đại ca thêm chút nữa. Huynh sắp ra trở lại bên muội rồi đây! "
"Hỏa Sư Thú - Hỏa Diễm Bọc! "Hắn khẽ gọi linh hồn Hỏa Sư Thú trong đang trú lại trong đan điền.
PHỪNG PHỪNG PHỪNG!
Ngọn lửa của Hỏa Sư Thú lập tức bao bọc lấy thân thể hắn để giảm thiểu bớt lực lượng các khí đang hỗn độn mất kiểm soát tràn ra, tránh không lặp lại trạng thái sau khi rời khỏi sự trói buộc của trận pháp.
Vì lúc đó vô cùng nguy hiểm, nếu không có Bạch Linh Ngọc kịp thời thanh tẩy thì không biết Y Thiên hắn có còn sống không nữa.
Hắn là người cầu toàn, nên việc chuẩn bị trước như này bất quá thì cùng lắm tiêu hao đi một lượng linh lực nhất định, còn hơn mất mạng. Nói trắng ra thì cẩn thận như này quả không hề thừa chút nào.
====================
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ
*DƯỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI EM THÌ EM ĐÃ QUYẾT ĐỊNH LÀ NGOÀI LỊCH CỐ ĐỊNH 2, 4, 6, CN SẼ ĐĂNG ÍT NHẤT 1 CHAP RA THÌ CÁC NGÀY CÒN LẠI NẾU VIẾT XONG THÌ SẼ ĐĂNG LUÔN!
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
-Đỗ Trường Sơn
-TRÍCH TINH LÃO QUỶ
-Muôn Thái Tạo Hóa
*SAU KHI TIẾP NHẬN NHỮNG GÓP Ý ĐẾN TỪ MỌI NGƯỜI THÌ EM ĐÃ CỐ GẮNG CHỈNH SỬA NHIỀU NHẤT CÓ THỂ, NẾU CÒN THIẾU SÓT GÌ MONG MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GÓP Ý VÀ CHÊ THẲNG TAY Ạ!
===============
*CUỐI CÙNG THÌ CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, MỘT NGÀY ĐẦU TUẦN TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG VÀ CÔNG VIỆC SUÔN SẺ TRONG CẢ TUẦN!
*CHÚC MỌI NGƯỜI NGỦ NGON!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN