Chương 51: Muốn Một Lần Nữa Yêu Lấy Thế Giới Này..
#TNL:CK#LTU:
"Ta ở đây là để cứu nàng, lại không ngờ rằng nàng lại vì ta ở đây mà chết. Chính sự tồn tại của ta đã giết nàng. ."Hắn lẩm bẩm, cả tâm trí trống rỗng đến kì lạ.
Hắn đứng đó, thân thể không còn một vết thương, khí tức thần thú tỏa ra tầng tầng lớp lớp, chân thân của hỏa phượng ẩn hiện bao quanh cơ thể. Uy áp cực kì kinh hoàng, như thể chính sự tồn tại của thế giới này là một sự sỉ nhục đối với hắn.
"Ta từng nghĩ thâm tâm ta rất mạnh mẽ. Gia tộc ta nằm xuống, ta cũng không chảy một giọt nước mắt, cho đến khi nàng biến mất với nụ cười và hai dòng nước mắt. .thế giới này đã không còn ánh sáng nữa rồi. "
Đôi mắt hắn rực cháy những giọt nước mắt nóng rực như dung nham đang nhỏ ra.
Hỏa Phượng, một loài chim trong truyền thuyết, đã chết đi và được tái sinh từ đống tro tàn, nhưng nó không còn là nó, nó đã trở thành Thiên Phụng.
Hắn đã chết và nhờ sự hy sinh của Bạch Tư Mi. Giờ đây, hắn sống lại trở thành một thứ hỗn loạn. Hắn cũng như Hỏa Phượng thành Thiên Phụng, hắn từ phàm nhân thành Thiên Phụng Tử.
Ảo ảnh đó, hắn đã sống lại. Tiếc thay với nỗi đau vô tận ấy, hắn bây giờ cơ hồ chỉ là một con rối, một con rối được điều khiển bởi một sức mạnh cuồng loạn, một sức mạnh được tạo nên từ nỗi đau và sự mất mát bởi tình yêu nồng thắm thuần khiết nhất.
Hắn không biết ai là kẻ thù, ai là huynh đệ, hắn chỉ biết rằng chỉ cần giết được các Y Thiên khác, có bao nhiêu giết bây nhiêu, đến cuối cùng hắn vẫn một mình đứng vững thì hắn có thể ra khỏi nơi này và nắm trên tay sức mạnh thực hiện lời hứa của cả hai.
Hắn nhìn về phía trước mặt, vài chiếc bong bóng còn sót lại vẫn không tự tan đi, như thể nó được giao cho nhiệm vụ phải tự mắt thấy hắn an toàn rời khỏi nơi này.
Hắn đau đớn, đưa hai bàn tay nhuốm đầy lửa thiêng ra nhẹ nhàng bao bọc nó lại, chụm ở trong hai bàn tay. Hắn nhìn vào trong đó, cả cơ thể hắn giật nảy một cái, như có một dòng điện nhỏ khẽ chạy qua khắp thân hắn. Trong lòng bừng tỉnh:
"Không! Nàng chưa chết. Đúng rồi, nhất định như vậy! Nơi này, không thuộc về Vĩnh Hải Thần Châu, nàng đã tan biến đi ở đây. Nhưng với giao kèo ban đầu, chỉ cần ta tiến ra khỏi đây ta sẽ có sức mạnh để giúp hai ta cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Vì vậy, khi ta chiến thắng nàng hiển nhiên sẽ sống lại. "
Theo dòng suy nghĩ, hắn lấy lại một phần lý trí, gồng mình giải phóng vạn hỏa của Thiên Phụng, dòng lửa nóng cứ thế tùy ý lấy hắn làm trung tâm mà đẩy mạnh ra bên ngoài.
É-ÉC!
Một tiếng kêu đinh tai nhức óc, chân thân Thiên Phụng lại rõ hơn vài phần, vạn hỏa đè lên nhau thổi phồng lên càng lúc càng lớn theo nhiều sắc độ khác nhau.
*****
Bảy tên ảo ảnh đang ở trong trận pháp, bỗng dưng cảm thấy một luồng khí tức nóng đến bức người ập tới. Tim bọn chúng đập mạnh, một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Bọn chúng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cái gì thế này? "Một tên lên tiếng, giọng nói đầy run rẩy.
"Đây là khí tức của Trúc Cơ Cảnh Sơ Kì? Không, nó mạnh hơn nhiều! Thậm chí có chút đạt ngưỡng Giả Đan! "
"Sao lại nói ở đây cao nhất chỉ có Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ! "Tên khác tức giận quát lên.
Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, một luồng lửa lao tới. Ngọn lửa thiêu đốt tất cả những gì nó chạm vào. Trận pháp đen ngòm bao trùm lên tất thảy lập tức bị thiêu cháy trả lại bầu trời xanh ngào ngạt.
"Cẩn thận! "Tên có mái tóc đỏ rực hét lên:
"Đó chính là nguy cơ! "
Một luồng sáng đỏ lao lên vun vút, uốn lượn rẽ nhánh vô cùng linh hoạt, bọn chúng vừa thấy điểm đỏ lại di chuyển, còn chưa kịp chớp mắt, nó đã tới trước mặt bọn chúng.
Điểm đỏ đó dần lộ diện, đó là một Y Thiên thân mang vạn hỏa, hai bàn tay chụm lại trước ngực, đầu cúi xuống luôn miệng lẩm bẩm gì đó.
"Vù! Vù! Vù! "
Khi này âm thanh mới tới, tốc độ của hắn. .nó lại nhanh hơn cả tốc độ âm thanh!
Để lại sau đó là một sự kinh ngạc cùng với không gian tĩnh lặng đến lạ thường, và một vệt lửa đang cháy bừng lên từ phía xa đến gót chân của hắn, nhắc nhở về sự tàn khốc đến từ tốc độ ác liệt đó.
Cả bảy tên sau một lượt kinh ngạc đến hoảng loạn thì dần bình tĩnh trở lại, trong lòng mỗi tên đều xác định được nguy cơ của bọn chúng đích thực là tên mang nhiều sắc lửa bao lấy trước mặt.
Bởi vì hắn tỏa ra một khí tức cực kì huyền thoại, và đặc biệt hắn cũng chính là một ảo ảnh.
Một tên trong đó, nóng nảy chỉ tay về phía hắn hỏi:
"Bọn ta không giết kẻ vô danh, xưng tên đi! "
Hắn nghe vậy, gương mặt ngơ ngác khó hiểu, bình thản đáp:
"Y Thiên. "
Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng đủ chọc tức tên nóng nảy đó, hắn định xông lên, trong miệng reo réo chửi thề:
"Ngươi, con mẹ nó! Ông đây là hỏi biệt danh, chứ nhìn gương mặt này của ngươi. Ông không mù mà không biết ngươi cũng là ảo ảnh! "
Một tên với mái tóc đen nhánh, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, trong tay nắm lấy một đạo linh lực màu xanh, đi lên trước vài bước cướp lời của tên nóng vội kia.
"Bớt lại đi, Thổ Ma. Chắc tên này ở đợt đầu tiên, không có tính tổ chức như chúng ta nên không đặt biệt danh. Thôi cũng được, cứ coi hắn là ảo ảnh mà xưng ra biệt danh của chúng ta như là tên chính đi. "Hắn nói, giọng không nhanh không chậm:
"Ta là Hắc Tỏa, còn người đàn ông vạm vỡ với làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn bên cạnh ta đây là Thổ Ma. "
Lần lượt, bọn chúng cũng đồng loạt giới thiệu. Ảo ảnh Y Thiên vừa nghe vừa nhìn qua thì cũng nhớ được đôi chút.
Một tên trong đó có gương mặt tuấn tú nhưng nụ cười luôn mang theo vẻ tự mãn chính là Phong Huyễn.
Cái tên có mái tóc đỏ rực như ngọn lửa đang bốc cháy kia là Huyết Viêm.
Còn cái tên ánh mắt vàng kim, như thể gắn lên đồng tử hai ngọn đèn để soi rọi mọi ngóc ngách thì tên là Kim Đồng.
Cuối cùng, hai tên luôn miệng lẩm bẩm với nhau lần lượt là Lục Nhãn và U Hồn.
Một tên có vẻ ngoài thư sinh, đeo một chiếc kính gọng tròn màu bạc, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu vạn vật, chính là Lục Nhãn. Đi cùng với hắn là một kẻ thân ảnh mờ ảo, dường như được tạo nên từ những làn khói đen, hắn tên là U Hồn.
Đương nhiên, lý do khiến hắn cẩn trọng như vậy đối với bảy tên này là bọn chúng luôn giải phóng ra một khí tức cực kì nồng nặc, nếu hắn không cảm nhận nhầm thì bất cứ ai trong bọn chúng đều là Trúc Cơ Cảnh Hậu Kì cả.
"Được rồi! "Hắn quát lên một tiếng, sẵn sàng chiến đấu.
Từ nãy đến giờ, với thời gian hắn đã câu được, hắn đã dần thích nghi được với lực lượng vạn hỏa của Thiên Phụng đang liên tục mất kiểm soát tuôn trào ra bên ngoài.
Có vẻ bọn chúng cũng dần nhận ra, chủ ý để cho bọn chúng thuận lợi giới thiệu qua bản thân này đều là để cho hắn ta ổn định thứ sức mạnh đang bùng nổ trong người.
Đã nhận ra rồi thì thôi, bảy bản thể liền không trì trệ nữa, nhỡ đâu để hắn ta hoàn toàn cùng sức mạnh đó và trí óc đồng bộ với nhau thì không hay rồi.
Theo quan sát cũng chúng, hắn ta vừa chịu qua đả kích, thân thể cùng đó chỉ vừa được nhận lực lượng sức mạnh này, vẫn còn cơ hội cho bọn chúng kết thúc nhanh như kế hoạch đã bàn trước đó.
Chúng đồng loạt lao tới, không gian chấn động.
Huyết Viêm là kẻ đầu tiên tấn công, phất tay một cái hắn triệu hồi ra Khí Linh của mình - Liệt Hồn Liêm.
Hắn vung Liệt Hồn Liêm, chiếc lưỡi hái đen như mực bao bọc bởi ngọn lửa đen tăm tối. Hắn không chỉ chém vào thể xác mà còn cắt đứt cả linh hồn.
"Này! Tập trung đi, đừng ngơ ngẩn ở đó nữa! "
Ngọn lửa phượng hoàng trên người hắn bùng lên, một ngọn lửa xanh lam trong suốt, nó nhẹ nhàng nuốt chửng lấy ngọn lửa đen của Huyết Viêm, nhưng Huyết Viêm lại nhanh nhẹn hơn chút so với hắn bị động ở ngay một chỗ, Huyết Viêm xoay người lùi ra vài bước, may mắn giữ lại một phần Liệt Hồn Liêm coi như là Khí Linh chưa bị hủy, tu vi vẫn được bảo toàn.
Gần như ngay lập tức, Thổ Ma cực kì thiếu kiên nhẫn đã lao tới. Hắn dậm chân xuống đất, mặt đất rung chuyển, nứt ra.
Hắn vung Ma Thổ Phủ - chiếc búa đá khổng lồ ra, giáng một đòn chí mạng.
"Đừng nhiều lời nữa, hắn thế nào mặc kệ. Cứ giết mau gọn là được rồi! "
RÀO RÀO!
Ảo ảnh Y Thiên lùi lại một bước, ngọn lửa từ thân hắn bùng lên cao chót vót nuốt trọn cả Ma Thổ Phủ bên trong, trước sự ngơ ngác của Thổ Ma.
Từ phía sau, U Hồn với vẻ mặt suy tư và đầy cảnh giác hiện ra.
"Sinh Tử Đăng! "
Hắn vươn mình đưa trong tay Diệt Sinh Đăng ra, một luồng ánh sáng xanh lam từ chiếc đèn xương chiếu tới, cố gắng hút linh lực của ảo ảnh Y Thiên.
Ảo ảnh Y Thien không quay lại, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau, một ngọn lửa phượng hoàng bất tận bùng lên. U Hồn hét lên một tiếng đau đớn, hắn rụt tay lại, không thể hút được bất cứ chút gì của ảo ảnh Y Thiên.
Tuy nhiên, nhiêu đó đã tranh thủ đủ thời gian để Thổ Ma lấy lại bình tĩnh rút Ma Thổ Phủ đang bị vạn hỏa bao trọn ở trong ra.
Bọn chúng không hề có ý định cho hắn nghỉ ngơi một khắc nào.
Một cơn gió sắc lẹm đột ngột xuất hiện.
Phong Huyễn miệng cười ha hả đầy tự mãn, nhẹ nhàng quạt Lạc Diệp Phiến.
"Diệp Lạc Đao! "Hàng ngàn chiếc lá bằng linh lực bay ra, biến thành những lưỡi kiếm sắc bén.
Thân thể của hắn bị những lưỡi kiếm này chém qua để lại các vết thương nông sâu chi chít, nhưng vạn hỏa của Thiên Phụng đã nhanh chóng bao lấy và hồi phục ngay tức khắc.
Kim Đồng đứng từ xa, đôi mắt vàng kim đầy vẻ kiêu ngạo. Hắn dùng Luân Hồi Kính chiếu thẳng vào tâm trí ảo ảnh.
Ảo ảnh không có bất cứ biểu cảm nào, hắn chỉ khẽ nhắm mắt lại. Ánh sáng từ Luân Hồi Kính tan biến, không thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho hắn.
Hắc Tỏa phất tay, triệu hồi ra Vô Gian Tỏa Liên.
"Vô Gian Hắc Xích! "
Một chuỗi xích đen vô tận xuất hiện từ hư không, chúng bay ra vô số, chằng chịt lên nhau bay tới, bao quanh lấy khắp người ảo ảnh như một tấm lưới bắt cá. Nhưng ngay khi chạm vào người hắn, những sợi xích đó lại bị vạn hỏa của hắn làm cho tan biến thành những mảnh sáng li ti.
Cuối cùng, Lục Nhãn dùng Thiên Cơ Bàn để định vị và cảm nhận những điểm yếu của ảo ảnh.
"Ngươi là một mối nguy hiểm, nhưng không phải là không thể bị tiêu diệt. "Chiếc kim la bàn trên Thiên Cơ Bàn rung lên dữ dội, cùng lúc khi Lục Nhãn biết điểm yếu của hắn thì Thiên Cơ Bàn không chịu nổi được mà xuất hiện vài vết nứt nhẹ.
Lục Nhãn đau đớn phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng thu hồi lại Thiên Cơ Bàn.
Từng kẻ một thất bại, bảy bản thể ngơ ngác, sự ngạo mạn trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một chút sợ hãi. Huyết Viêm, Thổ Ma, Kim Đồng, Phong Huyễn, U Hồn, Hắc Tỏa đồng loạt nhìn sang Lục Nhãn. Chỉ thấy hắn gật đầu một cái.
Bọn chúng liền hợp lực sức mạnh. Bảy nguồn linh khí với bảy màu sắc khác nhau bùng nổ, tạo thành một cơn bão linh lực quay cuồng, một trường linh lực toàn diện dồn ép ảo ảnh ảo ảnh vào thế bị động. Nó lao tới, rất chậm ngược lại nó lại mang uy lực cực kì khủng khiếp, một loạt tiếng động vang lên, như trời sụp, như đất nổ.
Trái với khung cảnh đang gay go cố gắng dồn linh lực qua Khí Linh mà đẩy nhanh tiến độ cực chiêu tiến lên, ở đây ảo ảnh vẫn cứ nhìn vào quả bong bóng còn lơ lửng trong lòng đôi bàn tay của mình.
"Nàng nói đúng, thế giới này chẳng bao giờ công bằng cả. Nhưng thế giới này có nàng, chỉ riêng điều này đã giúp ta yêu thế giới này hơn cả, và đối với ta đó cũng chính là điều duy nhất thế giới này đúng đắn. .vì vậy, xin nàng hãy đợi ta thêm một chút. ."Hắn lẩm bẩm, càng nói càng xúc động, hai tay nắm chặt lại làm nổ quả bong bóng ở trong, quát lớn:
"Bởi vì, ta muốn yêu thế giới này thêm một lần nữa! "
RĂNG RẮC!
Tiếng xương khớp co nắn vang lên, có lẽ hắn đã cùng sức mạnh Thiên Phụng này hòa nhập. Chỉ thấy hắn đưa tay lên, chiếc bong bóng vỡ trong tay hắn hóa thành một dòng linh lực thanh khiết xanh trong hòa cùng với vạn hỏa của hắn tạo thành một dòng huyết dịch hai màu rực rỡ.
"Vạn Hỏa Long Tuyền Dịch! "
Không chậm rãi như trường không gian linh lực hỗn loạn của chúng, chiêu này của hắn nhanh như hổ vồ mồi, cuồn cuộn kéo đến.
Hai nguồn linh lực trực tiếp va chạm vào nhau, tuy nhiên lại không như bọn chúng mong đợi. Không hề có một tiếng nổ nào vang lên cả, mỗi người trong chúng không ai không mang vẻ tái mét mà lùi lại.
Một chiêu của hắn thế mà có thể nuốt chửng trường không dần linh lực hỗn loạn của chúng, đến mức nếu không tận tay chúng tung ra thì chúng có thể tin rằng chúng chưa từng thấy đòn này được đánh ra.
Sự cách biệt quá lớn về sức mạnh khiến bọn chúng đứng bất động, run rẩy. Nhưng giữa nỗi sợ hãi tột cùng đó, Kim Đồng đột nhiên nhìn thấy một điều bất thường. Đôi mắt vàng kim của hắn chiếu thẳng vào ảo ảnh ảo ảnh.
"Quả nhiên, sức mạnh này không phải của hắn! Khi nãy hắn phải chờ một khoảng lâu như vậy, cũng chỉ là vừa đủ để cơ thể thích ứng với chúng mà thôi! "Hắn hét lên, giọng nói đầy vẻ hoảng sợ và cũng đầy vẻ hy vọng.
Bọn chúng bỗng nhận ra, sức mạnh hiến tế đáng nguyền rủa này không phải là sức mạnh vốn có của ảo ảnh.
Nó đang thiêu đốt sinh mệnh của hắn qua từng giây từng phút. Chỉ cần bọn chúng trụ đến cuối, ảo ảnh ảo ảnh sẽ từ từ yếu lại, và đó sẽ là cơ hội cho bọn chúng phản công!
Đâu chỉ bọn chúng nhận ra điều này, ngay chính ảo ảnh là người tiếp nhận sức mạnh này, hắn đã sớm nhận ra điều này rồi, chẳng qua hắn không thể biết được bản thân mình còn bao nhiêu thời gian mà thôi.
Nhưng sức mạnh này mỗi lúc một mạnh hơn, cũng trở nên đồng điệu với cơ thể hắn một cách chậm rãi. Suy nghĩ của hắn dần trở lên với trí óc của bản thân.
Giống như là hắn đang bước vào hồi quang phản chiếu vậy.
"Vì vậy. .ta phải nhanh hơn nữa! Giết hết bọn chúng, trước khi bọn chúng có thể giết chết ta! "
Năng lượng trong người hắn bùng nổ mạnh hơn cả khi nãy, hai mắt hắn sáng rực, toàn thân thể bắt đầu xuất hiện từng vết bỏng rát nhỏ.
Sức nóng đã vượt mức cho phép rồi!
Đôi cánh của Thiên Phụng sau lưng hắn không còn ẩn hiện nữa mà đã là một phần của hắn rồi, nó đập một cái thân thể của hắn liền biến mất.
Không một tiếng động, không một lời nói, thân ảnh mới đó lao tới. Huyết Viêm vừa kịp nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Một bàn tay bằng lửa thuần túy, không hề có chút nhiệt độ nào, giáng thẳng vào mặt hắn.
Tiếp đó là một tiếng"xoẹt"lạnh lùng, ảo ảnh đã giơ tay lên, ngón tay của hắn không còn chỉ là ngón tay, mà là một thanh kiếm nhọn hoắt, sắc bén. Thanh kiếm đó cắt đứt cánh tay của Huyết Viêm.
Huyết Viêm không kịp phản ứng. Một cảm giác đau đớn tột cùng xé toạc cánh tay hắn. Mắt hắn mờ đi. Hắn không thể hét lên, chỉ có thể mở to đôi mắt đầy kinh hoàng.
Cánh tay bị đứt lìa rơi xuống đất, máu tươi phun ra, nhưng chưa kịp loang lổ đã bị ngọn lửa hừng hực bốc lên bao trọn và hóa thành hư vô.
Rồi nhanh chóng, một nhát khác đưa qua đôi mắt của hắn.
Trong vô thức, hắn đang muốn đưa tay lên định che đi đôi mắt bị chém của mình, nhưng ngay sau đó, một tiếng động lạnh lùng vang lên. Hắn chỉ kịp thấy một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt của ảo ảnh, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Chỉ trong thoáng chốc, Huyết Viêm ấy vậy mà ngã xuống, cơ thể dần tan biến vào biển lửa, hóa thành hư không.
Duy chỉ có Thổ Ma kịp thời phản ứng, hắn nhanh chóng dùng Ma Thổ Phủ đánh bay ảo ảnh Y Thiên sang một bên. Cú đánh mạnh đến mức không gian xung quanh ảo ảnh Y Thiên bị bóp méo, tạo ra một cơn sóng chấn động mạnh.
Nhưng ngay sau đó, một dòng chảy của vạn lửa bùng lên, khiến Ma Thổ Phủ phải lùi lại. Thổ Ma kinh hãi nhìn vào bàn tay của ảo ảnh, giờ đây đang bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh lục và đen tuyền nhưng bùng một cái nó lại hóa đỏ tím.
U Hồn, Hắc Tỏa và Phong Huyễn lúc này cũng lấy lại được phần hồn vừa bay ra vì sợ hãi, đồng loạt xông lên.
"U Mộng Vong Hồn! "U Hồn sử dụng Diệt Sinh Đăng trong tay, triệu hoán ra một làn sương mù đen kịt, nuốt chửng cả ba bọn chúng.
Hắc Tỏa giơ tay lên:
"Luân Hồi Xích Tỏa! "Những chuỗi xích đen sắc bén xuất hiện từ hư không, bên trong làn sương mù bất ngờ bay ra lao thẳng vào ảo ảnh Y Thiên.
"Phong Vũ Hồi Xuân! "Phong Huyễn cười lạnh, nhảy lên trên vài bước chân, nhẹ nhàng vung Lạc Diệp Phiến. Hàng ngàn chiếc lá linh lực từ đó mà bay ra, không còn sắc bén, chúng biến thành hàng ngàn hạt bụi lấp lánh.
Chúng lao thẳng vào Thổ Ma, U Hồn, Hắc Tỏa để gia tăng tốc độ và uy lực. Thổ Ma dồn trọng tâm và sức nặng cơ thể xuống chân đè lên mặt đất định dùng quán tính mà phóng tới, từ trong làn khói sương mà bất ngờ phát động tất công.
Phóng ra khỏi làn khói, Thổ Ma nhảy lên giơ cao Ma Thổ Phủ bên trên đầu miệng hô to:
"Địa Ngục Chấn Động! "
"Muốn liên kích hợp chiêu để đẩy lùi ta? "Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên:
"Các ngươi thật ngây thơ! "
Ngọn lửa trên người ảo ảnh Y Thiên bùng lên, một ngọn lửa màu lam trong suốt quanh nó ẩn hiện những tia lửa màu cam nhạt. Nó không chỉ nuốt chửng những hàng bụi bao quanh đồng đội của Phong Huyễn, mà còn làm tan biến cả những chuỗi hắc xích của Hắc Tỏa.
Hắn đã có thể nhìn thấy, những đòn tấn công của bọn chúng đều có một điểm yếu chết người, đó là tốc độ. Hắn biết rằng mình nhanh hơn bọn chúng rất nhiều. Hắn cười lạnh, rồi vung tay lên, một làn sóng lửa lan ra.
Quả rất đáng tiếc cho Thổ Ma, cho dù bất ngờ đến như vậy nhưng với sự cách biệt quá lớn về tốc độ, làn sóng lửa của ảo ảnh Y Thiên dùng sau lại nhanh xuất ra đẩy lùi Thổ Ma về sau khiến Địa Ngục Chấn Động không thể thi triển.
Cả ba tên ảo ảnh đều bị đánh văng ra, chúng va chạm vào nhau, miệng phun ra máu.
Huyết Viêm không còn. Chỉ còn lại sáu tên, chúng nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt của đối phương. Chúng đã đánh giá thấp sức mạnh của ảo ảnh Y Thiên, hay nói đúng hơn là sức mạnh của Thiên Phụng.
"Ngươi. .. ngươi không phải là Y Thiên! Ngươi là một con quái vật! "Thổ Ma hét lên, giọng nói đầy sự hận thù. Hắn vung búa Ma Thổ Phủ lên, một luồng năng lượng màu vàng đậm bùng lên.
"Đỡ Đi! "Hắn gầm lên:
"Cự Thạch Thiên Giáng! "Lao tới, Ma Thổ Phủ của hắn đang bao bọc bởi năng lượng màu vàng của Thổ Tinh. Nó không còn là một chiếc búa, nó đã hóa thành một tảng núi khổng lồ giáng thẳng xuống.
Y Thiên ảo ảnh nhếch môi giơ tay ra, một thanh kiếm bằng lửa hiện lên trong tay hắn.
"Thiên Phụng Thánh Kiếm! "
Thanh kiếm đó không có bất cứ màu sắc nào, nó chỉ đơn thuần là một thanh kiếm bằng lửa. Thanh kiếm đó chém xuống, nhẹ nhàng như cắt một chiếc bánh.
Năng lượng Thổ Tinh bao bọc lấy Ma Thổ Phủ nứt ra, rồi vỡ tan tành. Thổ Ma kinh hoàng, hắn nhìn vào thanh kiếm đang ở trên đầu mình.
"Tại sao ngươi. .. ngươi lại mạnh đến vậy? Vốn chỉ là một Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ thế nào lại có thể thắng Hậu Kì như bọn ta? "Hắn lẩm bẩm.
Rồi thanh kiếm chém xuống.
Vẫn không một âm thanh, vẫn không một lời nói. U Hồn và Hắc Tỏa đã hoàn toàn bất động. Phong Huyễn thì run rẩy, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Kim Đồng thì nhìn ảo ảnh với ánh mắt khó hiểu, như thể hắn đang nhìn thấy một thứ không nên tồn tại trong thế giới này.
May thay, Lục Nhãn đứng đó kịp thời phản ứng dụng tung ra Thiên Cơ Bàn đỡ lấy một kiếm chí mạng thay cho Ma Thổ Phủ, chiếc Thiên Cơ Bàn vỡ tan thành nhiều mảnh.
"Tuyệt! Ta đã tìm ra được rồi! "Lục Nhãn hét lên:
"Điểm yếu của ngươi là. .. nỗi đau! "
"Thiên Cơ Bát Quái! Diệt Linh Cảm Tri! "
Hắn giơ tay lên, những mảnh vỡ của Thiên Cơ Bàn bay ra. Chúng tụ lại, tạo thành một chiếc gương nhỏ. Chiếc gương đó phản chiếu lại hình ảnh của Bạch Tư Mi.
"Ngươi có thể mạnh mẽ, nhưng ngươi không thể chiến thắng được nỗi đau của chính mình! "Lục Nhãn hét lên, máu từ khóe miệng hắn chảy ra:
"Nếu ngươi có thể sống sót trải qua chiêu này. Bọn ta xin hàng. "
Y Thiên ảo ảnh nhìn vào hình ảnh của Bạch Tư Mi trong chiếc gương, cơ thể hắn đột ngột ngừng lại, run rẩy. Hắn nhìn thấy nàng mỉm cười, nụ cười đầy sự hy sinh, nàng nhìn hắn một ánh nhìn khiến hắn không thể nào quên được. Một cái nhìn dịu dàng đến rợn người.
"Không. .. không thể nào! "Hắn hét lên, ngọn lửa trên người hắn trở nên hỗn loạn hơn. Hắn đưa tay lên, định chém nát chiếc gương.
Như biết ý định của hắn, Lục Nhãn hai tay đảo liên tục Thiên Cơ Bàn theo đó biến hóa từ chiếc gương nhỏ lan tỏa ra bao trùm lấy cả ảo ảnh Y Thiên vào trong đó.
"Tưởng ông đây dễ chơi à? Nào có thể dễ dàng phá chiêu thế! "Hắn cười khinh khỉnh, nhưng hắn chơi rất chắc cú không hề để cho ảo ảnh Y Thiên một con đường thoát nào mà hắn có thể nghĩ ra, chặn hoàn toàn các nguy cơ tỉ lệ cao, hắn đưa mắt nhìn sang Kim Đồng.
"Kim Đồng! "
Thấy hắn hét lên, Kim Đồng thu lại đôi kim đồng tử sáng chói lóa của mình, gật đầu tỏ ý"được", có vẻ Kim Đồng đã vượt qua vạn hỏa của Thiên Phụng mà nhìn thấu được thâm tâm của ảo ảnh Y Thiên rồi.
Thời cơ chín mùi, Lục Nhãn tiếp tục quát lớn:
================
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ
*DƯỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI EM THÌ EM ĐÃ QUYẾT ĐỊNH LÀ NGOÀI LỊCH CỐ ĐỊNH 2, 4, 6, CN SẼ ĐĂNG ÍT NHẤT 1 CHAP RA THÌ CÁC NGÀY CÒN LẠI NẾU VIẾT XONG THÌ SẼ ĐĂNG LUÔN!
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
*CHO PHÉP EM CHÂN THÀNH NHẬN LẤY GÓP Ý VỀ VIỆC CHƯA TRIỂN KHAI VÀ VIẾT TỐT Ở CHAP VỪA RỒI VÀ XIN LỖI MỌI NGƯỜI VÌ MỘT TRẢI NGHIỆM ĐỌC CHAP KHÔNG TỐT. EM HỨA LÀ BẢN THÂN SẼ CỐ GẮNG HƠN NỮA ĐỂ TIẾP THU TẤT CẢ Ý KIẾN CỦA MỌI NGƯỜI MỘT CÁCH CÓ CHỌN LỌC ĐỂ CÓ THỂ RA NHỮNG CHAP MÀ EM VIẾT TỐT NHẤT VÀ HẾT SỨC MÌNH. MỘT LẨN NỮA CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ VÀ KHÔNG TIẾC LỜI GÓP Ý CHO EM ĐỂ EM CÀNG HOÀN THIỆN HƠN.
===============
*CUỐI CÙNG THÌ CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, MỘT NGÀY ĐẦU TUẦN TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG VÀ CÔNG VIỆC SUÔN SẺ TRONG CẢ TUẦN!
*ĂN TRƯA NGON NHÉ CẢ NHÀ CỦA EM
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN