Chương 20: Đúng Là Phế Vật
Đêm buông, màn sương mỏng như một tấm voan bạc lững lờ phủ lên cánh rừng, len lỏi qua từng kẽ lá rồi đọng lại thành những hạt sương. Tiếng lóc cóc đều đều của bánh xe ngựa như một bản nhạc buồn trong màn đêm tĩnh mịch, vọng vào khoảng không vô tận.
Trong khoang xe tối tăm, hơi lạnh từ rừng già thấm qua lớp vải bạt, nhưng Y Thiên lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, một ngọn lửa điên loạn đang cháy âm ỉ trong lòng. Hắn ôm chặt lấy Linh Nhi đang say ngủ, siết chặt tay vào viên Bạch Linh Ngọc lạnh buốt. Tựa như một sợi xích vô hình, viên ngọc lập tức khóa chặt con thú dữ trong hắn, mang lại một sự bình lặng quái dị.
"Đại ca sẽ bảo vệ muội… không để ai làm hại…"hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc đầy yêu thương, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một nỗi đau đớn quặn thắt.
"Muội… sẽ mãi mãi bên cạnh đại ca chứ? "Giọng hắn nhỏ dần, âm thanh ưỡn ẹo giống như các kẻ biến thái. Hắn vòng tay qua lưng của nàng, siết chặt hơn nữa, ra sức ngửi lấy mùi hương hoa dịu nhẹ trên cổ nàng, nó lạnh, nó mát, nó thoang thoảng tựa như vô hình, khiến đầu óc người ta thư giãn đi.
"Muội hứa đi, sẽ mãi mãi bên cạnh ta đúng không? "
Linh Nhi khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ, một bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm lấy vạt áo hắn. Nàng mơ màng nói nhỏ:"Ưm…Linh Nhi… muốn ăn… bánh dứa. "
Nghe giọng Linh Nhi, Y Thiên chợt tỉnh lại. Đầu óc hắn hỗn loạn đầy những câu tự hỏi tại sao bản thân hắn lại trở nên hành xử kì lạ như vậy, hắn bắt đầu thở dốc, nhìn xuống đôi tay của mình, hai mắt hắn mở to trừng trừng nhìn vào đôi bàn tay đã sờ soạng Linh Nhi.
Một suy nghĩ chặt đứt đôi bàn tay tội lỗi này thoáng qua trong đầu hắn. Nhưng hắn có thể chặt như thế nào, một kẻ như không có bất kì binh khí nào như hắn ư, quả thật là một câu chuyện cười, đầu óc hắn trống rỗng nhìn mơ hồ đôi bàn tay máu thịt be bét của hắn.
Bên ngoài xe, Lão Dương ghì chặt dây cương, đôi mắt nhắm hờ để cảm nhận con đường. Lão không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được luồng khí hỗn loạn đang cuộn xoáy trong khoang xe. Lão thở dài, một làn sương trắng mỏng manh thoát ra từ môi, tan vào không khí lạnh. Lão hiểu, thiếu chủ của lão đang đối mặt với một cuộc chiến mà chỉ riêng hắn mới có thể vượt qua nó, nếu lão can thiệp thì chưa chắc đã là việc tốt, nên cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Trong khoang xe, Y Thiên bắt đầu ngồi thẳng lưng, hai ngón trỏ và ngón cái hắn nhấn lại với nhau, cả bàn tay xòe ra đặt lên trên hai đầu gối của hai chân đang xếp bằng của hắn để cố gắng tiến vào trạng thái thiền định.
Hắn muốn xem thử sau khi nhập môn Vô Tình Đạo Pháp và đạt tới luyện khí kỳ tam tầng, cơ thể đã có những thay đổi gì. Hắn nhắm mắt cảm nhận những sự thay đổi trong các tầng không khí xung quanh cũng cảm nhận linh hải đan điền của bản thân, xương cốt, kinh mạch, tinh huyết, bất kì thứ gì có trong cơ thể hắn đều dùng linh khí để xem qua một lượt.
"Quả nhiên là vậy, ta đã có thể cảm nhận được linh khí dễ dàng hơn. Việc điều khiển nó cũng dần trở nên thuần thục rồi, chắc hắn là nhờ vào Vô Tình Đạo Pháp. Hơn nữa nhờ vào nhập môn ta đã có thể tiến cấp vào những bước tu vi đầu của các tu sĩ, sự thay đổi không lớn nhưng ta cũng có thể cảm nhận được bản thân cơ thể đang trở nên rắn chắc hơn, toàn thân kinh mạch khai thông, cả tinh huyết được như thể được lọc đi trở nên thuần khiết hơn cả. "Hắn thầm cảm nhận.
Thừa thắng xông lên, trong khi cơ thể đang gần như hoàn toàn thích nghi với tu vi mới, hắn tiếp tục đọc tầng một của Vô Tình Đạo Pháp, hắn bỗng giật mình khi đọc các dòng chữ trên đó. Hắn rút tay ra, chống cằm, các ngón tay liên tục xoa xoa môi dưới, đôi mắt nhíu lại đầy bối rối.
"Đoạn tình. .. là gì? "Hắn lẩm bẩm, giọng nói lạc lõng trong không gian nhỏ hẹp. Hắn cố gắng đào sâu vào từng câu chữ, tìm kiếm một ẩn ý, một hàm ý nào đó, nhưng vô vọng. Hắn cảm thấy mình như đang mắc kẹt giữa hai thế giới, không thể đi tiếp mà cũng không thể quay lại.
"Chặt đứt tình cảm? Rốt cuộc là như thế nào, tình cảm vốn đã là thứ không thể cầm nắm chạm vào… thế thì sao mà chặt đứt nó được, chặt đứt một thứ vốn không tồn tại? Đùa ta chắc! "Hắn tức giận, đôi mắt hắn trợn lên răng nghiến lên ken két, hắn nắm chặt cuốn Vô Tình Đạo Pháp trên tay ném đi.
Hắn cầm chặt lên viên Bạch Linh Ngọc trên tay từ từ điều hòa nhịp thở mà hút trộn lấy luồng khí mát lấy phát ra từ nó để thấm sâu vào trong đầu não hắn khiến hắn bình tĩnh lại một chút, hắn thầm nghĩ.
"Trước đó, trong lúc phụ thân sắp ra đi ta đã vô tình nhập môn vào Vô Tình Đạo Pháp tất cả thất tình của ta đã vượt qua giới hạn rồi biến mất… rốt cuộc là sao? Ta vẫn còn đang cảm nhận được vui buồn kia mà, ta thật sự không hiểu được nữa, chẳng phải lúc đó ta vốn đã hiến tế thất tình để nhập môn rồi sao? Con mẹ nó! "
Hắn đưa tay lên vò đầu, mái tóc rối bời, gương mặt đầy mồ hôi của hắn tối sầm lại vì bế tắc. Một tia hy vọng mong manh chợt lóe lên. Hắn nhớ đến Lâm Xảo Minh, vị sư phụ điên loạn của hắn, có lẽ lão có cách giúp, sáng hôm sau khi đến làng Thanh Thủy hắn nhất định phải đi tìm lão luận đạo một phen mới được.
Y Thiên vội vàng lấy tấm thẻ tre của Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết ra, ý định luyện nó sau khi tu vi đã đạt tới luyện khí tam tầng, có lẽ nguồn linh lực dồi dào trong linh hải và khả năng điều khiến linh khí được tăng lên sẽ giúp hắn nhập môn vào công pháp này.
Hắn đọc lại khẩu quyết, ánh mắt cuồng nhiệt.
"Ngũ tạng tương sinh, bách mạch quy nguyên, ngũ tạng ngũ hành, một gốc lưỡng sinh. "
Linh lực từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn như sóng dữ được nổi lên bởi gió lớn, hắn kết hợp hai tay điều hòa linh khí bên ngoài tự nhiên và cả nguồn linh khí thuần khiết từ tấm tiên thể nữa, ngoài ứng trong hợp, hắn dùng cả hai để gia tăng lượng linh lực truyền vào trong ngũ tạng, nhưng khi cố gắng dẫn vào ngũ tạng, từ linh hải đan điền truyền lên qua vô số kinh mạch đều tiêu hao mất một khoảng đáng kể với Y Thiên, càng vào trong cơ thể nó lại càng bị tiêu hao, cho khi đến ngũ tạng đã không còn bao nhiêu, lại vì càng sâu trong cơ thể càng rất khó mà điều khiển, từ linh hải đan điền truyền lên lại chảy vào tỳ và thận trước khiến bị chênh lệch lượng linh lực các tạng, mất đi sự cân bằng ngũ tạng lập tức đào thải linh khí khiến hắn nôn ra máu, nóng hổi và tanh nồng.
"Chậc, chết tiệt thật… vẫn không được sao. "Hắn lẩm bẩm giọng nghẹn ứ vì đầy máu đang chảy, hắn hoảng loạn, vội vàng lấy tay bịt miệng ngăn không cho máu tràn ra ngoài quá nhiều. Hắn không thể để Linh Nhi dính máu được. Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu điều hòa lấy cơ thể đang nháo loạn, hai tay hắn đều đều xoay chuyển qua lại cân bằng âm dương khí huyết.
Hắn mở mắt ra, tâm thế tập trung, hắn quyết định cố gắng thêm một lần nữa, lần này hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn sau vài lần thất bại, hắn bình tĩnh hít thở đều, không gấp, hắn điều hòa các nguồn linh khí dẫn qua các kinh mạch, huyệt vị để hóa thành linh lực lưu trữ trong cơ thể, hắn cùng lúc tách ra thành năm nguồn để chảy vào ngũ tạng cùng một lượng tương ứng với nhau, sự cân bằng này rất tốt gần như hoàn hảo.
Mưa dầm thấm lâu, hắn vẫn điềm tĩnh, ánh mắt cực kì kiên định. Chiếc xe ngựa đang di chuyển êm trên đoạn đường bỗng dưng xóc nảy, có vẻ như vừa đi lên một vật cản to lớn nào đó nhưng bây giờ không phải là lúc hắn quan tâm những điều đó.
Mặc kệ cho ông trời tạo ra trở ngại khiến hắn phân tâm nhưng hãy nhìn vào ánh mắt của hắn, lúc nhắm nghiền lúc mở to, nó không nhập nhòe nó vững chãi tựa bàn thạch cứng cáp, như thể chiếc xe ngựa đang xóc nảy dữ dội và Linh Nhi bên cạnh rên khe khẽ vài tiếng khi xe nảy lên đều không ảnh hưởng đến hắn vậy, hắn vẫn một mực kiên trì truyền các nguồn linh lực vào trong ngũ tạng, đều như vắt tranh.
Xung quanh hắn bây giờ đã xảy ra dị tượng, không khí tầng tầng lớp lớp như sóng trào nổi dậy, cuốn lấy hắn bên trong, khắp người hắn đổ đầy mồ hôi, mồ hôi của cố gắng cũng là mồ hôi của sự hồi hộp lo lắng tất cả mọi cảm xúc lúc này gần như vỡ òa khi hắn vừa rót đủ linh lực vào ngũ hành, ánh mắt hắn khẽ dao động rồi mở ra, hắn đầy mừng rỡ, trong lòng hắn gào thét thật lớn.
"Thành công… ta… ta thành công rồi sao? Ta. .rốt cuộc cũng thành rồi… sư phụ… ta thành rồi… Ha ha ha. ."
Nhưng ngay lúc hắn vui mừng nhất, trong ngũ tạng lại xuất hiện phát ứng lạ, các dòng linh lực như không ăn khớp với từng ngũ tạng chứa nó, đột ngột xung đột, các dòng linh lực được lắp đầy đang tĩnh lặng như hồ nhỏ lại lập tức cuộn xoáy như tâm bão nó gây tổn thương lên ngũ tạng, ngũ tạng không để mặc cho nguồn linh lực nó đang chứa tấn công nó, nó liền đẩy hết linh lực ra. Hắn lại nôn ra máu, nhiều hơn lần trước rất nhiều, thậm chí ngũ tạng đã bị tổn thương của hắn còn đang rỉ máu, tinh huyết chảy ngược khiến hắn vô cùng đau đớn, máu theo từng dòng tuôn ra rồi chảy xuống tay, nhỏ giọt trên tấm ván sàn gỗ xe ngựa.
Y Thiên thất thần, ánh mắt hắn trầm lặng nhìn vào vũng máu đỏ tươi trên tay. Nỗi tự trách, nỗi tuyệt vọng nuốt chửng lấy hắn. "Ngươi, Y Thiên quả thực là một tên phế vật từ trong trứng… hết thuốc chữa… bất tài vô dụng… Ta rốt cuộc cũng hiểu phế vật thật sự trong ra sao rồi. Chính là ngươi đấy, Y Thiên. Con mẹ nó, cái tên vô dụng chết tiệt này… Haha. .".
Hắn lẩm bẩm như một người bị tâm thần, cắn móng tay đến bật máu. Hắn thời điểm này đã hiểu rồi, rốt cuộc cũng minh bạch rồi, hắn đã nghe những lời khen của lão Dương của Lâm Xảo Minh đến mức tưởng mình thông minh kiệt xuất, tưởng mình đặc biệt, chẳng qua hắn thiếu may mắn sinh ra trong một cơ thể không hoàn thiện mà thôi nhưng không… thực tế đã lập tức vả mặt hắn, hắn không chỉ thiếu may mắn mà quả thực là một phế vật thực sự, không hơn không kém.
Hắn nắm lấy ngực của mình, nơi trái tim đang loạn từng nhịp rỉ máu trong sự đau đớn day dứt bất tận không ngơi, toàn thân hắn các vết thương đau rát nóng bỏng của đang trở nên lạnh dần, hắn thấy toàn thân rét run cả lên, đau, cho dù là hắn chịu đựng giỏi đến đâu thì cũng đang cảm nhận một nỗi đau khiến toàn thân hắn cứng đờ, hốc mắt hắn đỏ hoe, từng giọt nước mắt hòa cùng với mồ hôi chảy dài trên mặt hắn, gượng mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn, hắn khẽ thầm thì:
"Đau quá, đau quá… Linh Nhi ơi… đại ca đau quá, đại ca muốn chết quách đi cho rồi. .để đại ca không phải thấy đau nữa. .Linh Nhi. .muội đi theo đại ca nhé. "Hắn sát miệng của hắn vào tai Linh Nhi khẽ thì thầm to nhỏ. Linh Nhi trong vô thức mơ màng đáp lại hắn.
"Y Thiên ca ca. .huynh đừng chết… đừng bỏ muội ở lại đây một mình, Linh. .Linh Nhi sợ lắm… đại ca đã hứa phải bảo vệ Linh Nhi, ở bên Linh Nhi cả đời mà
"Đúng rồi, ta không thể chết… còn Linh Nhi cơ mà, muội ấy cũng không thể chết được, ta phải sống. Vì nàng, ta phải sống cho dù sống khổ hơn cả cái chết nhưng ta… không thể không sống. "Lúc này, không cần đến Bạch Linh Ngọc nhưng hắn bình thản thật sự, dường như dáng vẻ điên loạn của hắn chỉ là ảo tưởng vậy, mọi thứ đang trở lại với bình thường, hắn vẫn là hắn, vẫn là vị đại ca của Linh Nhi.
Hắn mệt mỏi ngả người về sau, tấm lưng lớn của hắn dựa vào thành gỗ, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Nhi như một sự an ủi cuối cùng, hắn vòng tay qua đầu nàng kéo nàng dựa vào người mình, nàng hít lấy mồ hôi và mùi máu tanh tưởi của hắn, nàng cũng có chút nhăn mặt nhưng không nhiều vì nàng cũng biết đó là thứ mùi của gia đình, hôi tanh như ấm áp. Và rồi, trong nỗi thất bại của chính mình, hắn thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng xe ngựa khẽ khàng dừng lại. Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi khắp làng Thanh Thủy cũng chiếu một nửa qua tấm màn che của xe ngựa, thấp thoáng ánh sáng nhẹ khiến Y Thiên nửa ngủ nửa tỉnh.
"Thiếu chủ, chúng ta đến nơi rồi. "Giọng Lão Dương khàn khàn, có lẽ làn sương sớm mấy ngày nay đã tuốt vào họng của lão.
Y Thiên tỉnh giấc, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ nhưng ánh lên sự kiên định chết chóc. Hắn nhẹ nhàng lay lay vai Linh Nhi. Cô bé vẫn còn ngủ say, cái miệng nhỏ khẽ chóp chép.
"Linh Nhi. .. dậy đi, chúng ta đến nơi rồi. "Y Thiên nhẹ giọng lên tiếng cứ như rằng hắn sợ nói to một tí có thể khiến nàng giật mình vậy.
Linh Nhi khẽ rên rỉ, dụi dụi đầu vào ngực hắn, như một chú mèo nhỏ đang nũng nịu tìm hơi ấm.
"Muội muốn ngủ thêm một chút nữa. .. "
Giọng nói nàng nũng nịu, nhỏ như tiếng mèo kêu, dáng vẻ này của nàng khiến lòng Y Thiên được an ủi không ít, hắn không thể không nở một nụ cười dịu dàng trên đôi môi đang rướm máu khô.
Y Thiên khẽ thở dài, cảm giác bất lực len lỏi trong lòng, nhưng nhiều hơn là sự nuông chiều vô điều kiện của hắn, hắn lắc đầu, bàn tay hắn vẫn vỗ về mái tóc mềm mại của nàng một cách đầy yêu chiều. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Linh Nhi.
"Dậy đi Linh Nhi, muội có còn nhớ đêm qua ai nói là muốn ăn bánh dứa không nào? "
Nghe thấy từ"bánh dứa", đôi mắt Linh Nhi lập tức mở to. Nàng bật dậy ngay lập tức, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh nhìn hắn.
"Thật không? Bánh dứa thật sao đại ca? "
Y Thiên khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm áp hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng mấy nay của hắn, đôi mắt hắn thả lỏng đầy mềm mại nhìn Linh Nhi.
"Thật. Chúng ta sẽ tìm một quán ăn ngon nhất ở đây, và muội sẽ được ăn bánh dứa thỏa thích. "
Linh Nhi hớn hở, nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi.
"Đại ca, đi thôi! Linh Nhi đói bụng lắm rồi! "
Rồi bước chân nàng chợt đứng lại, nàng quay lại nhìn Y Thiên, khuôn mặt dễ thương của nàng đầy hoảng hốt, cặp mày nhỏ của nàng nhíu chặt lại, giọng nàng hoảng loạn hỏi:
"Y Thiên ca ca, miệng huynh đầy máu rồi, huynh sao vậy? "Nàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên xoa vết máu khô đã đông lại từ lâu trên khóe miệng hắn, nàng nhẹ nhàng không dám mạnh tay như sợ động mạnh một tí thì người đại ca này của nàng sẽ vì đau mà nhảy thốt lên vậy.
Y Thiên cúi thấp người xuống, ngồi xổm để ngang với nàng, hắn nở một nụ cười hiền từ, lắc đầu nói:
"Không sao đâu Linh Nhi, chắc hôm qua ta ngủ mơ thấy ác mộng nên đã vô tình cắn môi nên chảy máu thôi. Muội đừng lo nhé, chúng ta đi mua bánh dứa thôi. "
Nghe thấy lời giải thích của Y Thiên, Linh Nhi vẫn chưa hết lo lắng nhưng cũng dần chìm xuống rồi, để xóa bỏ bầu không khí này, Linh Nhi cố gắng cười lên một nụ cười dễ thương mềm mại tựa như ánh nắng lúc sáng ban mai, nàng trêu chọc.
"Y Thiên ca ca, muội biết hết rồi nhé. Đừng nói dối muội nữa, tối qua huynh mơ thấy Bạch tỉ tỉ nên mới tự cắn môi mình đúng không? Đại ca, huynh quả rất biến thái mà. "
Y Thiên liền đỏ mặt, hắn nắm bàn tay mình lại định cú đầu Linh Nhi để cô bé biết rằng không nên trêu chọc mình nữa nhưng cô bé đã biết trước mà chạy đi.
Y Thiên trong vô thức nở một nụ cười đã lâu chưa thấy, một nụ cười đúng ra mà hắn nên nở, một nụ cười vô ưu sầu của thiếu niên vừa tuổi trưởng thành.
"Này, muội đừng như thế nữa. Nếu không đừng trách ta không nương tay mà gõ to đầu muội đó! "
"Haha, huynh cứ việc đi, nhưng mà trước tiên phải bắt được muội đã. Lêu lêu, đúng là đã nói trúng tim đen của huynh mà. Đại ca biến thái, huynh không có suy nghĩ xấu xa gì với ta, muội muội xinh đẹp này chứ? "
Y Thiên bỗng chững người lại, hắn thầm nuốt nước miếng. Tay chân hắn run lên, hắn thầm nghĩ lại các chuyện đã xảy ra vài ngày gần đây, nhưng cuối cùng một suy nghĩ đã che lấp đi tất cả.
"Không, đó chỉ là hành động âu yếm bình thường của huynh muội thôi, ta cũng không từng làm gì quá đáng cả, một ý nghĩ xấu xa cũng chưa từng. "
Rồi hắn lại vui vẻ đuổi theo Linh Nhi, cả hai dường như trở lại lúc nhỏ, khi mà cả hai vui vẻ không lo nghĩ gì chơi đuổi bắt trên khu chợ đông người, chỉ hai người thôi nhưng quả thực rất vui.
Cuối cùng cả hai dừng lại ở trước tiệm bánh dứa đang tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt đến nức mũi, Linh Nhi hai mắt mở to lấp lánh như chứa cả ngàn vị tinh tú trên bầu trời đêm, một tiểu nhị lập tức ra đón.
"Mời hai vị quan khách này vào, hai vị vào đây quả thực là rất đúng đắn đấy. Ta tự tin nhận quán ta đây là đệ nhất thiên hạ bánh dứa. Không một chỗ nào sánh bằng. ."
Y Thiên cắt ngang lời tiểu nhị đó. "Bớt nhiều lời, cho ta hai xếp bánh dứa. Thêm sữa và phải thật nóng vào. "
"Được, được. Mời quan khách đi theo ta, ta đã sắp xếp sẳn một bàn cho cả hai rồi đây. "
Linh Nhi đang nắm tay của Y Thiên đi theo tên tiểu nhị kia vào quán bánh dứa thì không hiểu mà hỏi.
"Y Thiên ca ca, chúng ta đi ba người mà tại sao gọi có hai xếp bánh, lão Dương không ăn sao? "
"Không phải Linh Nhi, hôm trước đại ca có ăn chút đồ dầu mỡ nên hôm nay đại ca hơi khó chịu trong bụng nên không ăn được, muội vào trong đó ngồi đợi lão Dương tới. Ta đi vệ sinh một lát. "
Sau khi hắn dẫn Linh Nhi đến chỗ ngồi, cùng lúc hắn thấy lão Dương cũng vừa bước tới, và hắn lập tức rời đi vì mục đích hắn tới đây không hẳn chỉ là nghỉ ngơi không thôi. Mục đích chính vẫn là tìm Lâm Xảo Minh.
Hắn thấy trong lòng có một linh tính không tốt, lúc nãy khi đuổi theo Linh Nhi hắn cũng đã ngó đông ngó tây nhưng vẫn không thấy sư phụ hắn, Lâm Xảo Minh đâu cả.
Hắn băng qua khu chợ náo nhiệt, len lỏi qua đám đông, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Hắn đến bên bờ suối, nhưng cảnh còn mà người chẳng còn, vẫn là dòng suối đó, nước vẫn chảy róc rách từ thượng nguồn xuống dòng nước mắt lạnh xua tan đi không khí nóng bức oi ả quanh đây.
Hắn ngẩn người đứng trước dòng suối, đôi mắt rực cháy hy vọng liền vụt tắt khi không thấy bóng dáng của Lâm Xảo Minh đâu cả.
"Sư phụ, người đi đâu rồi? "Hắn khẽ gọi.
Hắn thất vọng quay lưng, nhưng rồi lại vội vã lao đến một lão ăn xin mặc đồ rách rưới. "Sư phụ! "Hắn kêu to lên, một tia hy vọng điên cuồng bùng lên. Nhưng khi đến gần, gương mặt khắc khổ, đầy nếp nhăn và đôi mắt vô hồn của lão không phải là Lâm Xảo Minh.
Sự thất vọng tràn trề như một cơn sóng thần ập đến, nhấn chìm toàn bộ tâm trí hắn. Hắn đứng sững lại, hai bàn tay luống cuống, run rẩy, muốn cào xé chính gương mặt mình, cào đến khi nào tâm trí trống rỗng mà thôi.
Bỗng, từ viên Bạch Linh Ngọc, một luồng khí mát lạnh trườn vào người hắn. Hơi thở hắn từ gấp gáp trở nên đều đặn, thanh thản đến lạ.
Hắn đến giếng cổ, nơi bên cạnh là cái cây cổ thụ khổng lồ. Hắn ngồi xuống bên thành với hơi thở nặng nề, nét mặt vô hồn nhưng đôi mắt lại dán chặt vào khoảng không trước mặt, thẫn thờ đợi một hi vọng mong manh.
Mọi công pháp của hắn bây giờ đã bế tắc, không thể gỡ được nút thắt. Hắn chỉ hi vọng Lâm Xảo Minh lại lần nữa xuất hiện mang đến cho hắn một cơ hội mới. Bỗng, một tiếng nói khàn đặc vang lên từ phía sau.
"Này công tử! "
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN