Chương 19: Vào Một Ngày Nào Đó
. ..
Có lúc nào đó bạn nhận ra rằng chúng ta đang sống trong một thế giới bận rộn và là nơi mọi thứ đều có thể vứt bỏ, kể cả cảm xúc. Chúng ta thường được nghe những lời khuyến khích bước tiếp về phía trước, mạnh mẽ lên, và đi tìm kiếm điều gì đó mới mẻ. Nhưng đến khi ấy -thường là quá muộn-chúng ta lại nhận ra rằng chỉ cần có một người duy nhất có thể chạm đến chúng ta theo cách mà không ai khác có thể làm được. Một người có thể chia sẻ những khoảng lặng, nỗi đau và niềm vui như thể họ là một phần của chúng ta.
Đôi khi không cố ý nhưng chúng ta đã làm tổn thương người yêu thương chúng ta nhất mà không hề nhận ra. Trong một lời nói thiếu suy nghĩ, trong một cử chỉ vô tâm, trong sự vắng mặt. Chúng ta nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, rằng người kia sẽ hiểu, rằng sẽ luôn có một"lần sau"để xin lỗi. Nhưng nếu lần sau không đến thì sao?
Một số người, khi họ rời đi, họ sẽ mang theo một phần tâm trí của chúng ta. Và sau đấy, chúng ta thậm chí sẽ cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng những khuôn mặt khác, những cái tên khác, những tình cảm khác. Nhưng sự thật là, không có hai tâm hồn nào rung động ở cùng tần số. Vì vậy, hãy trân trọng những người thực sự yêu thương bạn. Hãy chăm sóc những người quan tâm đến bạn. Hãy nói ra những gì bạn cảm thấy, hãy ôm nhiều hơn và phán xét ít hơn. Hãy yêu thương sâu sắc khi họ vẫn còn trong tầm mắt bạn.
Bởi vì một ngày nào đó. .. khi nhận ra họ là duy nhất thì vào khoảnh khắc đó họ đã rời đi thật xa rồi.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!