Chương 3511: SAU CHIẾN!
Đông Nam.
Bất Hủ Thần Tháp hạ xuống, Lạc Nam mang theo hai vị lão bà và Xà Thiên Oa trở về.
Chứng kiến quang cảnh hào hùng, vĩ đại của Bá Việt Tông… Xà Thiên Oa thật sự nói không nên lời, chỉ có thể trợn tròn mắt.
Mà khi nhìn thấy Thế Giới Thụ Trận, biết có thể truyền tống về Nguyên Giới bất cứ lúc nào, Xà Thiên Oa lại càng vui sướng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, niềm vui lại tiếp nối niềm vui, khi nàng bắt gặp nữ đệ tử của mình đang tu luyện ở Bá Việt Tông.
Không sai, chính là Xà Thanh Thanh đã từng chạm trán với Lạc Nam bên trong Bách Đạo Đại Hội do Bách Đạo Thần Tộc tổ chức.
Xà Thanh Thanh là ái đồ của Xà Thiên Oa, nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Vạn Xà Cốc, đủ tư cách được Bá Việt Tông tuyển chọn, trở thành một trong số các đệ tử.
Xà Thanh Thanh đã là Thần Đạo đỉnh phong, đang phấn đấu trở thành một trong những thiên kiêu hàng đầu của tông môn để được ban thưởng Thế Giới Bản Nguyên, đột phá Siêu Thần.
Nhưng mà nàng phải cạnh tranh với những nhân vật như tỷ muội Đế Vi và Đế Châu là ái đồ của Bá Phi - Đế Lạc, cũng như các thiên kiêu hàng đầu đến từ đa thế giới.
Bất cứ ở một nơi nào, sự cạnh tranh thúc đẩy cho sự phát triển, Bá Việt Tông cũng không ngoại lệ.
Lạc Nam muốn tạo nên một môi trường cạnh tranh, nhưng là cạnh tranh lành mạnh và công bằng thay vì dùng mưu hèn kế bẩn, không từ thủ đoạn để leo lên cao.
Xà Thanh Thanh vừa mừng vừa cảm động khi gặp lại sư phụ, ôm chặt lấy Xà Thiên Oa không chịu buông, còn không ngừng kể lại chiến tích của Tông Chủ mà mình tận mắt nhìn thấy với sự tự hào vô hạn.
Dù nàng chỉ là Thần Đạo, nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ ở Đông Nam vẫn có thể khiến các Siêu Thần phải khách khí, nể mặt, tất cả đều vì nàng là một phần tử của Bá Việt Tông.
Lạc Nam cùng hai vị thê tử hạ xuống Cung Đình Thụ.
Từ Bất Hủ Thần Tháp nhảy ra, hắn mệt mỏi thở hổn hển, cả người mềm nhũn.
Trận đánh với Loạn Chiến tiêu hao quá độ, Bá Cực Đỉnh bị rút cạn lực lượng sau một kiếm Vạn Cổ Độc Bá Trảm.
Chiêu này là Bất Hủ Kiếm Kỹ cuối cùng của Bá Tuyệt Kiếm Kinh.
Ở trạng thái Lạc Hồng Kiếm có Đại Chinh Phạt.
Ở trạng thái Nguyệt Hồng Kiếm có Lạc Nguyệt Kiếp.
Ở trạng thái Bá Hồng Kiếm có Vạn Cổ Độc Bá Trảm, nhất kiếm đủ độc bá vạn cổ, sử sách lưu danh.
Nhưng mà cái giá để thi triển không nhỏ, bị rút cạn lực lượng trong Bá Cực Đỉnh, khiến hắn ngay cả việc thi triển Cải Tử Hoàn Sinh, Long Đằng Thoát Xác, Dục Hoả Trọng Sinh các loại thủ đoạn để phục hồi cũng không làm được.
Bằng không cũng chẳng cần phải chạy khi cái đám Bất Hủ Thần của Đông Bắc bỏ đá xuống giếng.
Rõ ràng nếu làm thịt được Loạn Chiến, Thất Giới Tháp và Loạn Chiến Phi Phong sẽ vào tay hắn.
Nghĩ đến mình đánh mất hai kiện Bất Hủ Thần Vật cường đại này trong gang tấc, Lạc Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn sẽ không để Đông Bắc Chung Cực yên thân.
“Coi chàng đó, đừng quá tức giận, trị thương trước đã.”
Thấy biểu lộ của hắn, Bạch Tố Mai và Cửu Huân Dao vừa thương vừa buồn cười.
“Lão bà chăm sóc ta!”Lạc Nam suy yếu nói:
“Trông cậy hết vào các nàng.”
“Vào đây thiếp thưởng!”Bạch Tố Mai che miệng cười khẽ, dùng sức đem hắn bế lên.
Cửu Huân Dao truyền âm cho Yên Nhược Tuyết, Thần Huyền Huân và các tỷ muội khác tương trợ, thừa biết kiểu gì cũng phải hợp lực đại chiến hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mặc dù thân mang trọng thương nhưng phương diện kia của hắn chẳng ảnh hưởng chút nào.
Sau vài đợt song tu lại hùng phong đại chấn, nhất long ngự bách phượng.
Cung Đình Thụ run rẩy, thanh âm mê người ngâm nga không dứt.
Mây gió qua đi, Lạc Nam ôm Tần Mộng Ảnh trong lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng, lấy ra Nguyên Cực Đạo Diện đeo lên mặt kiều thê.
“Ồ? Quà cho thiếp sao?”Tần Mộng Ảnh kích động nhảy lên, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Lạc Nam lúc này mới đem chuyện ở Đông Bắc Chung Cực kể qua một lần, từng đôi mắt đẹp toả sáng, chúng nữ oanh oanh yến yến:
“Chúc mừng Huân Dao, Tố Mai và Mộng Ảnh tỷ tỷ.”
“Khanh khách, xem Diễm Nguyệt Kỳ còn dám đắc ý trước mặt ta?”Tần Mộng Ảnh che miệng cười run rẩy.
“Chát!”
Lạc Nam đánh lên mông nàng, bất mãn nói: “Đều là phụ nhân trổ hoa cả rồi, tỷ muội còn ganh đua?”
“Hừ, chuyện của tỷ muội chúng ta, chàng quan tâm làm gì?”Tần Mộng Ảnh liếc xéo.
Nàng vô cùng ưa thích Nguyên Cực Đạo Diện, bởi vì đồ chơi này quả thật hợp với đạo của mình.
Nên biết rằng công pháp của nàng tu luyện sau nhiều lần cải tiến chính là Hỗn Độn Đa Diện Quyết, mỗi lần thay đổi khuôn mặt là chiến lực sẽ đại tăng.
Nếu kết hợp với Nguyên Cực Đạo Diện, vừa có thể biến hoá đa diện, vừa có thể cường hoá mười loại Thuộc Tính Nguyên Tố.
Chỉ tiếc là hiện tại Tần Mộng Ảnh đã sở hữu 18 lực lượng, ngoại trừ Thập Hành còn có thêm Hỗn Độn, Hồng Mông, Ma Lực các thể loại…
Điều này khiến Nguyên Cực Đạo Diện còn chưa thể phát huy tối đa năng lực của nàng, nhưng cũng tạm ổn.
Kế tiếp, Lạc Nam lại đem Tuyệt Sinh Ma Kiếm cho Độc Cô Ngạo Tuyết quan sát.
Thanh kiếm này vừa ra, liền thu hút sự chú ý của các vị nữ kiếm tu.
Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Nam Thiên Tố, Loạn Thanh Quân, Loạn Ninh Lam… đều cảm thấy hấp dẫn.
Bởi vì dáng vẻ của nó rất tinh xảo, thon dài đen tuyền, toả ra khí tức hung hiểm dị thường.
Không chỉ Kiếm Tu, mà các vị Bá Phi là Ma Tu cũng rất ưa thích.
Bất quá cuối cùng, Tuyệt Sinh Ma Kiếm vẫn phù hợp nhất với Độc Cô Ngạo Tuyết, một người vừa là Ma Tu, vừa là Kiếm Tu.
Nàng đã bỏ lỡ Ác Ma Chi Kiếm vì sự đột phá của Tiểu Hồng Nhi, giờ đây đứng trước cơ hội lớn như thế, đương nhiên không muốn chối từ.
Bất quá Độc Cô Ngạo Tuyết lại hơi do dự, đặt Tử Trúc Kiếm trên đùi vuốt ve, lại nhìn Tuyệt Sinh Ma Kiếm.
Độc Cô Ngạo Tuyết cắn cắn môi, đặt hai thanh kiếm sang một bên, bước đến tựa đầu vào lòng Lạc Nam, ôn nhu hôn hắn rồi thủ thỉ:
“Phu quân…”
“Hì hì, xem Tuyệt Tình Kiếm Vương của chúng ta nũng nịu.”Đình Manh Manh cười trêu chọc.
Âu Dương Thương Lan hiểu ý tam muội, cũng chờ mong nhìn lấy nam nhân.
“Yên tâm đi, làm sao ta không hiểu các nàng muốn gì?”Lạc Nam mỉm cười, vuốt ve làn da như ngọc của thê tử, tự tin nói:
“Ta sẽ cho Tử Trúc Kiếm thôn phệ Tuyệt Sinh Ma Kiếm, trở thành Bất Hủ Thần Binh!”
Việc này không hề khó, trước tiên cứ giúp Tử Trúc Kiếm trở thành Binh Nhân Tộc, lại giao cho nó Bất Hủ Quán Đỉnh, có được Bất Hủ Thần Khu, xem Tuyệt Sinh Ma Kiếm như nguyên liệu mà hấp thụ.
“Thiếp và Tử Trúc Kiếm tình cảm sâu đậm, dù sao thì nó chính là thanh kiếm do chàng đúc cho thiếp.”Độc Cô Ngạo Tuyết dịu dàng nói.
“Đúng thế.”Lạc Nam cảm khái không thôi.
Không chỉ Tử Trúc Kiếm, mà Tử Mộc Kiếm của Mộc Tử Âm, Tịch Lạc Kiếm của Băng Lam Tịch, Uyên Ương Kiếm của Kiếm Vô Uyên, Nam Thiên Kiếm của Nam Thiên Tố…
Hắn tin tưởng nếu được lựa chọn, các nàng đều không muốn thay đổi.
“Cầm lấy!”Lạc Nam đem Nguyên Thạch Siêu Phẩm thu được của Lăng Thiên Thần Tôn giao cho Tần Mộng Ảnh, giúp nàng có tài nguyên tu luyện, sửa chữa mặt nạ, đột phá Bất Hủ Thần.
Về phần Bạch Tố Mai, Cửu Huân Dao và Độc Cô Ngạo Tuyết, đã có tu vi của Xà Phi cộng với tài sản thu được từ Xà Cảnh và bạch bào nhân, không phải lo vấn đề thiếu thốn.
Hắn lại lấy ra Diệt Kiếp Giáo, cảm thấy đau đầu…
Vì các lão bà chẳng ai dùng Giáo cả.
Kiện Bất Hủ Thần Vật này khá đặc thù, vừa đánh gần vừa đánh xa, năng lực thật sự của nó là phá tan cả Bất Hủ Thần Kiếp của Chung Cực Giới, vô cùng lợi hại.
Một giáo phi ra, vậy mà có thể xuyên thủng Bất Hủ Tử Giới và Càn Khôn Vạn Phù Trận.
Nếu không phải hắn có Bá Hồng Kiếm trong tay, đối phó với Diệt Kiếp Giáo là cả một vấn đề.
Nhưng nó cũng rất kén chọn người dùng, hậu cung đông đảo chẳng có ai dùng Giáo.
Người duy nhất có liên quan đến Giáo chính là Bùi Linh Hi, bởi vì nàng sở hữu vô số loại Vực, trong đó có Giáo Vực.
Bất quá đó chỉ là một phần nhỏ trong các thủ đoạn chiến đấu, Giáo vẫn không phải vũ khí ưa thích của nàng.
“Các nàng cảm thấy thế nào?”Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
“Theo lời chàng nói, Cấm Lão quá mạnh…”Tuế Nguyệt nghiêm túc vì hắn cân nhắc:
“Lần này nhờ có Nguyên Cực Đạo Diện mới lật ngược tình thế, nhưng bất kể là Vô Ưu hay Loạn Chiến, chưa chắc đã là Cấm Lão hàng đầu, huống hồ trên họ còn có Phó Cấm Chủ và Cấm Chủ.”
“Thế nên chàng hãy dùng Diệt Kiếp Giáo, tăng cường chiến lực của bản thân.”
“Tuế Nguyệt tỷ nói đúng.”Chúng nữ nhao nhao tán thành:
“Loạn Chiến kia chỉ có ba kiện Bất Hủ Thần Vật đã mạnh như thế, nếu chàng đụng phải Cấm Lão có bốn kiện, năm kiện thì sao?”
Lời này của chúng nữ khiến Lạc Nam phải suy tư, bởi vì các nàng nói đúng.
Nếu hắn không tiếp tục mạnh lên, chẳng may đụng độ Cấm Lão cường đại hơn Vô Ưu và Loạn Chiến, thậm chí là Phó Cấm Chủ hay Cấm Chủ thì sao?
Hiện tại đã cùng Cấm Khu xung đột, không thể lơ là.
“Được lắm!”Lạc Nam hạ quyết tâm:
“Dựa theo thứ tự, Diệt Kiếp Giáo sẽ cho Xích Tà thôn phệ, đột phá Bất Hủ Thần Binh… sau đó ta lại tìm kiếm cơ hội cho Tiểu Ngân Nhi.”
Xích Tà Kích nghe vậy, nhịn không được hiện ra bản thể, cuồng nhiệt nói:
“Khanh khách, thiếp không cùng chàng khách khí.”
Lạc Nam mỉm cười, phất tay phân phó:
“Truyền tin cho Thái Cổ Viện Trưởng và mấy tên Luyện Khí Sư kia, giữ đúng lời hứa của ta với bọn họ.”
…
Tại một sơn cốc hoang vu, thiên nhiên u ám.
Dưới ánh trăng đêm, Loạn Chiến Cấm Lão cả người đẫm máu, mất đi một cánh tay chưa kịp phục hồi, bị ném lên mặt đất.
“Ngươi là ai?”Loạn Chiến Cấm Lão lạnh lùng hỏi.
Trước mắt hắn lúc này là một thần bí nhân khoác áo choàng, cũng chính kẻ này đã vô thanh vô thức mang hắn trốn đi khỏi sự tham lam và nanh vuốt của đám Bất Hủ Thần tại Đông Bắc Chung Cực.
“Sủng phi mới của mỗ hé hé.”Một tiếng cười the thé quỷ dị vang lên.
“Ngươi…”Loạn Chiến rùng mình.
Chẳng biết từ bao giờ, một tên nam tử mặt đầy son phấn hiện ra phía sau hắn, vô cùng quái dị.
Mà khi tên quái dị này xuất hiện, gã thần bí nhân kia liền cung kính quỳ xuống.
Nếu xem được diện mạo ẩn sau lớp áo choàng, sẽ thấy gã thần bí này thình lình chính là Lãnh Hồng.
“Vô Ưu? !”Loạn Chiến hừ lạnh:
“Là bên trên phái ngươi cứu ta sao?”
“Không sai, thời điểm ngươi rời khỏi Cấm Khu gây nên động tĩnh không nhỏ, đương nhiên không qua mắt được các vị đại nhân.”Vô Ưu nhún vai.
Loạn Chiến siết chặt nắm tay còn sót lại, hắn đã sớm lường trước được kết quả này.
Bởi lẽ Cấm Lão là tài sản vô giá đối với Cấm Khu đang thiếu thốn nhân sự cho dã tâm ngập trời.
Dù thế nào đi chăng nữa, mấy vị cao tầng đứng trên đỉnh quyền lực kia sẽ không để mất đi Cấm Lão.
Đang suy nghĩ, Vô Ưu đã bước đến bên cạnh Loạn Chiến, cúi đầu đánh giá, nở nụ cười yêu dị:
“Loạn Chiến Cấm Lão càng thê thảm lại càng anh tuấn, thật khiến người ta phải than thở.”
“Cút bà ngươi!”Loạn Chiến trán nổi gân xanh, một cảm giác rợn cả tóc gáy lan tràn khắp thân thể hắn.
“Người ta dù gì cũng vất vả cứu ngươi, ngươi lại dùng thái độ này, thật sự đáng giận mà…”Vô Ưu ra vẻ uỷ khuất, bàn tay thon thả hạ xuống.
“AAAAAAAA”Loạn Chiến gầm lên, cảm giác được tôn nghiêm của mình đang sụp đổ.
“Cổ nhân có câu lấy thân báo đáp.”Vô Ưu liếm mép môi:
“Hiếm có cơ hội, nơi này lại trăng thanh gió mát… sau đêm nay, chúng ta lại không ai nợ ai!”
“Biến!”Loạn Chiến nộ hống:
“Lão tử thà chết, tên biến thái khốn kiếp này.”
“Hé hé đừng khẩu thị tâm phi.”Vô Ưu trong mắt loé lên ngọn lửa hưng phấn cực độ.
Cơ hội này với một vị Cấm Lão không có nhiều nha.
Loạn Chiến không nói tiếng nào, điều động một chút lực lượng còn lại của đan điền sẵn sàng tự bạo.
Đáng tiếc, trước một Vô Ưu trạng thái toàn thịnh, hắn không có năng lực phản kháng.
Vô Ưu lấy ra bình ngọc màu hồng, hương khí tràn lan, bao phủ hai người.
Loạn Chiến chỉ cảm thấy đầu óc mụ mị, lực lượng của mình không còn do mình làm chủ, muốn tự bạo cũng không tài nào làm được.
Thời gian đối với Bất Hủ Thần chỉ là khái niệm, bế quan qua vạn năm không phải vấn đề lớn, chỉ là một lần nhắm và mở mắt mà thôi.
Nhưng chỉ một đêm này, Loạn Chiến lại cảm thấy dài hơn cả đời mình cộng lại.
Ác mộng và địa ngục.
Hắn như bị bùn lầy đầy ghê tởm nhấn chìm, vĩnh viễn không thể gột rửa.
Cấm Khu có không ít Cấm Lão, tại sao phải là Vô Ưu đến cứu hắn mà không phải người khác?
Rõ ràng mấy vị kia có thể lường trước được điều này…
Đây chính là cái giá phải trả sau khi một Cấm Lão chiến bại sao?
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Đa tạ các độc giả ủng hộ e.
Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.
https://www. youtube. com/@AkayTruyen
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN