Chương 35: CHÍNH TÀ NHẤT THỂ!
#CCTK #akayhau
CHƯƠNG 35: CHÍNH TÀ NHẤT THỂ!
“Trước đó ta vì sao chém ra được một kiếm kia nhỉ?”
Đứng bên dòng thác trên đỉnh Hồ Lô Sơn, Lê Vĩ cầm Linh Huyền Song Kiếm trong tay, sắc mặt mờ mịt.
Trước đó hắn chém ra một kiếm lại bắn ra nhiều luồng kiếm khí, thành công chống lại Tâm Ma, giờ đây cũng muốn thi triển giống như vậy nhưng bất thành.
Lê Vĩ vung kiếm, chém ra vài lần… lại chẳng tạo nên chút sóng gió gì.
Dù sao thì hắn chưa từng luyện kiếm ngày nào, kinh nghiệm bằng không.
“Người sáng tạo ra Chính Tà Kiếm Pháp có chút ngộ tính.”Thấu Mệnh Nhãn - Tiểu Đồng truyền âm nói:
“Cái môn kiếm pháp này không có chiêu thức cố định, người học được khẩu quyết vấn tâm như kiếm, bất chợt ngộ ra kiếm chiêu - kiếm thức của riêng mình trong từng hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai.”
“Khi đó ngươi nóng lòng cứu mạng sủng vật, một lòng chính khí và mong muốn bảo vệ, thế nên chém ra được một chiêu Hộ Trảm, kiếm khí trùng điệp rộng lớn như mặt thuẫn, vừa bảo vệ đồng bọn, vừa phong toả địch nhân.”
“Còn hiện tại ngươi không hề muốn bảo vệ ai, trong lòng buông lỏng và thanh thản, làm sao có thể thi triển Hộ Trảm?”
Lê Vĩ chân mày giật giật, Chính Tà Kiếm Pháp này thần kỳ đến cực điểm, trước đó Tâm Ma sử dụng Tà Thức - Trảm Ảnh suýt chút nữa đã lấy mạng hắn, mà Chính Chiêu cũng rất bất phàm.
Rơi vào miệng Tiểu Đồng, người sáng tạo ra nó chỉ có chút ngộ tính?
Nhưng qua đánh giá của nó, Lê Vĩ cũng lý giải thêm không ít.
Hắn nhìn Tiểu Bối đang nghịch ngợm vui đùa trong dòng nước, nhắm mắt lại tập trung tinh thần một phen.
Bên trong tâm trí hắn, tưởng tượng ra viễn cảnh con Hổ Răng Kiếm dữ tợn trong núi kia đang vồ ra, sát khí đằng đằng chụp đến Tiểu Bối.
Đáy lòng nóng lên, cảm giác gấp gáp khiến Lê Vĩ rùng mình.
KENG!
Linh Huyền Kiếm ngân vang, khẩu quyết vận chuyển, tay của hắn tự động vung về phía trước.
XOẸT!
Nhất kiếm chém, năm luồng khí bắn ra như năm vệt sáng như hình vòng cung, cuồng phong rít lên, vách đá xa kia nứt toác, mảng đá văng lả tả.
“Không tệ.”Tiểu Đồng hiếm thấy khen ngợi:
“Lần này chỉ là ngươi tưởng tượng, uy lực không bằng hồi cứu Tiểu Bối, nhưng đã hiểu bản chất rồi.”
Kể từ khi Lê Vĩ kết ra Nhất Phẩm Kim Đan sớm hơn dự tính, Tiểu Đồng đã nhìn nhận hắn bằng một ánh mắt khác.
Dù thay đổi rất nhỏ, nhưng Lê Vĩ nhận ra Tiểu Đồng đã dần dần công nhận năng lực của mình.
Điều này khiến hắn hưng phấn, càng nỗ lực luyện kiếm hơn.
Đặt một thanh kiếm xuống đất, tay cầm thanh kiếm còn lại, tiếp tục khống chế tâm cảnh của mình, muốn tu luyện Hộ Trảm.
“Khoan đã!”Tiểu Đồng lên tiếng hỏi:
“Ngươi tu luyện kiếm chỉ vì có được Chính Tà Kiếm Pháp, thế ngươi có hiểu đòn đơn giản nhất nhưng hiệu quả nhất của kiếm là gì không?”
“Là chém hay trảm?”Lê Vĩ cười, vung kiếm chém xuống, trảm ngang.
“Sai rồi, là đâm!”Tiểu Đồng cười lạnh.
“Đâm?”Lê Vĩ sửng sốt.
“Không sai, chính là đâm!”Tiểu Đồng thản nhiên nói:
“Không tính những loại hình vũ khí biến tấu như cự kiếm, trọng kiếm theo phong cách tàn bạo trấn áp, thì mọi loại kiếm trong thiên hạ đều có thể đâm.”
“Đâm không khó, nhưng thật sự hiệu quả nhất sao?”Lê Vĩ nhếch môi, điều động Âm Dương Linh Lực lan tràn khắp thân kiếm, đâm về phía trước.
ĐINH!
Vách đá đối diện xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, rõ ràng so với những dấu vết trước đó do Hộ Trảm tạo ra thì yếu hơn rất nhiều.
“Ngu xuẩn!”Tiểu Đồng răn dạy:
“Vì sao nói đâm tuy đơn giản nhưng hiệu quả? Bởi vì khi ngươi dùng kiếm đâm ra, toàn bộ lực lượng sẽ hội tụ duy nhất vào mũi kiếm bén nhọn, lực lượng không bị phân tán khắp lưỡi kiếm, uy lực nhất định mạnh hơn.”
“Tu sĩ giao tranh sinh tử luôn cực kỳ khốc liệt, không ai muốn để lộ điểm yếu cho đối thủ nắm bắt, nếu có bất cẩn lộ ra sơ hở thì thường là một điểm rất nhỏ.”
“Lưỡi kiếm dài và rộng không thể nào khai thác được điểm yếu đến mức tối đa, nhưng mũi kiếm toàn lực đâm chuẩn xác lại phát huy tác dụng khó lường.”
“Khi đâm đừng tán lực, mà hãy tụ lực vào một điểm duy nhất là mũi kiếm.”
Lê Vĩ càng nghe càng sáng mắt, càng cảm thấy thông suốt, không thể nào phủ nhận Tiểu Đồng thật sự có kinh nghiệm khiến hắn phải bội phục.
“Không cần kiếm chiêu, chẳng cần kiếm thức cầu kỳ hay kiếm pháp phức tạp.”Tiểu Đồng nói tiếp:
“Chỉ cần mũi kiếm dồn lực đâm chuẩn vào điểm yếu của kẻ thù, chính là một đòn kết liễu.”
“Trước khi luyện kiếm, hãy luyện một đòn “đâm”đến mức lão luyện thông thạo, mọi thứ sau đó sẽ thuận lợi như nước chảy thành sông.”
Lê Vĩ hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Thụ giáo!”
Hắn đã hiểu cách nói của Tiểu Đồng, tưởng tượng toàn bộ Linh Lực bên trong Tiểu Linh Thụ dồn nén vào một điểm duy nhất nơi mũi kiếm, đâm thẳng vào điểm yếu của đối thủ sẽ như thế nào?
Nhất định là một đòn chí tử!
Đâm, quả thật chính là căn bản của kiếm thuật.
Lê Vĩ vào rừng, tìm được một hàng cây nối liền nhau, hắn khắc lên mục tiêu như hồng tâm trên các thân cây, sau đó đứng ở khoảng cách vừa phải, hội tụ linh lực, dùng kiếm đâm vào.
Một kiếm đầu tiên, thân cây nổ tung.
“Sai rồi, uy lực phân tán quá rộng.”Tiểu Đồng nghiêm nghị:
“Làm lại!”
Lê Vĩ gật đầu, nhưng cũng không vội ra tay, ngược lại suy nghĩ biện pháp.
Bởi vì đã nhỏ máu nhận chủ, kiếm trong tay chẳng khác nào một bộ phận của cơ thể, gắn liền với bản thân.
Hắn liên tưởng đến cách thức mình sử dụng vũ kỹ - Âm Sát Chỉ của Bổ Âm Tông, hội tụ linh lực vào đầu ngón tay và bắn ra… liền quyết định thử nghiệm trên kiếm thuật.
Thế là Lê Vĩ xem mũi kiếm như đầu ngón tay của chính mình, tập trung linh lực đến cực điểm, một kiếm đâm ra.
XOẸT!
Lần này cực kỳ chuẩn, gom lực đến mức tối đa.
Thân cây bị xuyên thủng một lỗ, kiếm khí hoà cùng linh lực sắc nhọn lao nhanh hơn đạn, xuyên qua hàng chục gốc cây mới tan biến lực lượng, các lỗ nhỏ thẳng tắp xếp thành hàng.
Tiểu Đồng muốn nói gì đó nhưng lại lựa chọn im lặng, hiển nhiên cũng bị thiên phú và ngộ tính của tên này làm cho kinh ngạc.
Nó không ngờ được Lê Vĩ có suy nghĩ thiên biến vạn hoá, biết cách áp dụng từ thủ đoạn tưởng như chẳng liên quan gì sang lĩnh vực khác, hơn nữa đều hiệu quả cực cao.
“E hèm, tạm được… nhưng trong chiến đấu đối thủ sẽ không đứng im một chỗ cho ngươi đâm.”Tiểu Đồng ra vẻ lạnh lùng:
“Cần phải rèn luyện thêm.”
“Được rồi.”Lê Vĩ cảm thấy có lý.
Hắn bước đến dòng suối, tìm kiếm những con cá bơi với tốc độ nhanh bên dưới, ở trên bờ dùng kiếm đâm xuống.
Vừa rèn luyện, vừa bắt cá làm đồ ăn cho Tiểu Bối, một công đôi việc.
…
Thời gian thấm thoát, lại ba tháng trôi qua.
Lê Vĩ kinh hỉ phát hiện sau khi mình tinh thông cách đâm kiếm và hội tụ linh lực vào mũi kiếm, việc tu luyện Chính Tà Kiếm Pháp trở nên nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Hắn khi thì sử dụng Hộ Trảm, khi thì điều động Dạ Tâm thi triển Trảm Ảnh.
Càng dùng càng thuần thục, đã đạt đến mức không cần tập trung tưởng tượng viễn cảnh trước khi ra chiêu, mà có thể xuất kiếm trong một ý niệm.
Tuy nhiên, vẫn có một thứ Lê Vĩ chưa làm được.
Đó chính là việc nhất tâm nhị dụng, sử dụng cả hai thanh kiếm cùng lúc.
Để làm được điều này, bắt buộc Lê Vĩ phải dung hợp cùng chính Tâm Ma của mình.
Nhưng mỗi khi dung hợp, lý trí và nội tâm của hắn đều bị sự tà ác của Dạ Tâm lấn át, khiến hắn chỉ thi triển được Trảm Ảnh, vô pháp chém ra Hộ Trảm.
“Ngươi phải học cách làm chủ bản tâm, dù tâm ma có tiến vào, phần chính nghĩa của ngươi vẫn được bảo trụ.”Tiểu Đồng giảng thuật:
“Có như thế mới song kiếm hợp bích, chính tà tương dung, bằng không sẽ bị Dạ Tâm chiếm cứ, tẩu hoả nhập ma.”
“Khằng khặc.”Lê Vĩ nở nụ cười quái dị, sắc mặt đầy vẻ nham hiểm, hai mắt đỏ ngầu.
Nếu nhìn xuống chân hắn, dù đang giữa ban trưa, mặt trời chiếu rọi ngay trên đỉnh đầu nhưng không hề có bóng.
Hiển nhiên hắn đã dung hợp cùng tâm ma của mình, tiến vào trạng thái này.
Tà khí đen kịt bao trùm toàn thân, xâm nhiễm linh hồn, mất đi tình cảm.
Cùng với Dạ Tâm hợp nhất, Lê Vĩ dễ dàng thi triển Tà Thức của Chính Tà Kiếm Pháp, nhưng lại quên mất Chính Chiêu.
Bên trong tiềm thức, lý trí nguyên bản của hắn đang giao đấu kịch liệt với Dạ Tâm, đoạt lại quyền làm chủ cơ thể.
Để một người có thể vừa làm chủ chính niệm, vừa làm chủ tà tâm thật sự không hề dễ dàng.
Cần luôn duy trì sự cân bằng vi diệu, tà không lấn chính, mà chính cũng không thể áp tà, thiện ác ngang nhau.
Lê Vĩ bùng lên, khi hắn lấy lại được lý trí và quyền khống chế thì lại bộc phát quá mạnh ép Dạ Tâm bị chấn bay khỏi cơ thể, giải trừ trạng thái dung hợp.
“Sao lại khó như vậy?”Hắn ngồi trên đất thở hổn hển, nhìn Dạ Tâm lại chui vào đất làm cái bóng đen.
“Đừng quá nóng vội, ngay cả các tu sĩ cao cấp nhất đại lục còn khó làm chủ bản tâm, huống hồ một kẻ vừa đột phá Kim Đan như ngươi?”Tiểu Đồng nói:
“Tiến bộ như thế đã tạm ổn rồi.”
Lê Vĩ lắc đầu, không cam lòng đứng lên…
Lại động ý niệm, tập trung tinh thần, để Dạ Tâm xâm nhập vào cơ thể.
Nhưng lần này hắn lại đem Linh Huyền Song Kiếm thu vào Nhẫn Trữ Vật, không luyện kiếm nữa.
“Thông minh.”Nhận ra ý đồ của hắn, Tiểu Đồng cũng phải buộc miệng tán thưởng.
Thay vì gấp gáp tinh thông Chính Tà Kiếm Pháp, song kiếm hợp bích… Lê Vĩ lại chuyển sang hướng chậm mà ổn định hơn.
Đó là tập làm quen với tâm ma của mình từ những điều cơ bản nhất.
Chỉ khi đã quen thuộc nó, mới dễ dàng khống chế và duy trì nó theo ý muốn của mình.
Thế là thời gian sau đó, hắn và tâm ma hợp nhất sinh hoạt bình thường.
Ban ngày hấp thụ linh khí, củng cố tu vi, làm đồ ăn cho Tiểu Bối, chơi đùa với Linh Lang.
Ban đêm cùng với tâm ma đi ngủ.
Lê Vĩ đã quen sống một mình ở đời trước như tên tự kỷ, nên việc ẩn dật trên đỉnh núi không phải việc khó khăn với hắn.
Từng ngày từng ngày, Lê Vĩ và Dạ Tâm đã trở nên quen thuộc, không hề có cái bóng dưới chân…
Tháng thứ nhất, hắn đã quen với sự tồn tại của Dạ Tâm ở trong tâm trí và cơ thể mình, không còn cảm thấy khó chịu với khí tức tà ác, vô cảm của nó.
Tháng thứ hai, lý trí của hắn dần dần trỗi dậy trước tà tính mạnh mẽ của Dạ Tâm.
Tháng thứ ba, lý trí của bản thể và tà niệm của Dạ Tâm đạt đến sự cân bằng hoàn hảo trong linh hồn và tiềm thức.
Tháng thứ tư, mắt bên trái của Lê Vĩ đỏ ngầu, u ám và đầy tà dị, mắt bên phải thâm thuý, sáng ngời và lý trí.
Mái tóc cắt ngắn của hắn đã dài, một nửa màu trắng, một nửa màu đen, như âm dương và cũng như chính tà.
Mất bốn tháng, Lê Vĩ đã triệt để thích ứng với trạng thái dung hợp này.
Giờ đây Lê Vĩ là Dạ Tâm, mà Dạ Tâm cũng là Lê Vĩ.
Chỉ cần một ý niệm, Dạ Tâm trở thành cái bóng… cũng chỉ cần một ý niệm, Dạ Tâm liền dung hợp vào bản thể, biến đổi diện mạo và khí chất của hắn.
“Đến rồi.”
Cảm thấy thời cơ đã đến, Linh Huyền Song Kiếm nằm im tại chỗ suốt bốn tháng qua được Lê Vĩ nhặt lên.
Tay trái một kiếm, tay phải một kiếm.
Gần như trong vô thức, không cần Lê Vĩ có bất cứ động tác nào, khẩu quyết chính tà cùng lúc vận chuyển.
KENG! KENG!
Hai kiếm cùng xuất, nhất thức Trảm Hồn, nhất chiêu Hộ Trảm.
Trảm Hồn hoá hư vô, kiếm khí vô hình vô ảnh nhắm vào linh hồn, khó lòng nắm bắt, tập sát mục tiêu không từ thủ đoạn.
Hộ Trảm quang minh chính đại, chín luồng kiếm khí bắn ra trên diện rộng, ngăn chặn, trảm phá mọi thứ cản đường.
Khoé môi hắn nhếch lên tươi cười.
Một nụ cười này cực khó diễn tả, vừa tràn ngập chính nghĩa như ánh dương quang, vừa có sự tà dị âm hiểm như mặt trăng khuất sau mây tối.
Lại thêm diện mạo vốn tuấn lãng bất phàm, nếu có nữ nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ thất thần, hoảng hốt trong thoáng chốc.
Lê Vĩ không bận tâm sự biến hoá của diện mạo, hắn mất gần một năm để nắm giữ bước đầu, thi triển được Chính Chiêu và Tà Thức thứ nhất.
Đây là thành tựu không tồi…
Đó chưa phải là tất cả, bởi lẽ Chính Tà Kiếm Pháp là công pháp cấp cao, đủ cho Lê Vĩ tiếp tục sử dụng và lĩnh ngộ cho đến những cảnh giới sau này.
Bất quá còn tuỳ vào hoàn cảnh và tình huống như Tiểu Đồng đã nói.
Còn hiện tại, đã tạm ổn rồi…
“Tiểu Bối!”Lê Vĩ nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Chít!”Tiểu Bối hưng phấn nhảy lên đầu hắn, nghịch ngợm mái tóc hai màu đen trắng rối bù.
Lê Vĩ cười cười, Dạ Tâm trở về bóng, tóc trắng tan đi, khôi phục khí chất bình thường.
Hắn đem một kiếm ném xuống đất, cái bóng liền gọn gàng nuốt chửng lấy nó, không để lại chút khí tức hay dấu vết nào.
Một kiếm còn lại thì đeo phía sau lưng.
“Đi, chúng ta xuống núi!”Lê Vĩ xoa đầu Tiểu Bối, tràn ngập tự tin:
“Tìm tài nguyên giúp ngươi đột phá!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.
https://www. youtube. com/@AkayTruyen
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN